Vô Thượng Thần Đế

Chương 3041: Thiên tài so tài (2)

- Đại Thiên Thánh Thủ? Không biết so với Thanh Vân Cửu Trọng Quyết của Thanh Vân tông ta thì như thế nào?
Thanh Xuất Vũ giờ phút này mỉm cười, bàn tay vung ra, trong lúc đó, thiên địa thần lực hội tụ, một đạo chưởng ấn cực lớn, giờ phút này phi nước đại mà ra.
Chưởng ấn cực lớn cùng mấy trăm đạo chưởng ấn đan xen, tiếng nổ vang nổ tung, cát vàng cuốn trời, cuồng phong nhếch lên.
Phanh...
Hai đạo thân ảnh giờ phút này lui về phía sau, Thanh Xuất Vũ phun ra một ngụm máu tươi, một bước lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.
Mà bên kia, Đỗ Thiên Ngữ lại chắp hai tay, trên mặt lộ ra cười nhạo:
- Bất quá là như thế mà thôi!
- Phải không?
Mà lúc này, bên trong Thanh Vân tông, một nữ tử đi ra.
- Thanh Sương Ngọc ta đến lĩnh giáo một chút Đại Thiên Thánh Thủ của Bách Hoa cốc ngươi như thế nào?
Thanh Sương Ngọc.
Đệ nhất kiêu nữ của Thanh Vân tông, trong lục tông địa vực, không ai không biết tên của nàng.
Thanh Sương Ngọc một thân váy dài màu đỏ rực, dáng người lồi lõm, có vẻ đầy đặn, cả người làm cho người ta có một loại hương vị nóng bỏng.
- Thiên Ngữ, ngươi vừa mới chiến một hồi, không nên chiến tiếp, ta đến thay ngươi!
Bên trong Bách Hoa cốc, cũng có một thanh niên đi ra.
- Lạc Thiên Vũ.
Thanh Sương Ngọc nhìn thấy người này, lông mày lóe lên.
- Tốt.
Đỗ Thiên Ngữ lui ra, Lạc Thiên Vũ giờ phút này đi lên.
Hai đạo thân ảnh, lại giao thủ một hồi.
Cuối cùng, Lạc Thiên Vũ thất bại, mà Thanh Sương Ngọc hơn một bậc, xem như vì Thanh Vân tông xoay người.
Nhìn những người này tỷ thí, Mục Vân cảm thấy nhàm chán.
Bất kể là Đại Thiên Thánh Thủ hay Thanh Vân Cửu Trọng Quyết, ở trong mắt hắn, thật sự sơ hở trăm phần.
Cũng không phải nói hắn là võ đạo đại gia, liếc mắt một cái nhìn thấu.
Mà những người này, thật sự quá yếu.
Hắn ở Thần Quân cảnh, gia gia Mục Phong Trần chính là vô thượng kiếm khách, kiếm thuật siêu nhiên, hắn cũng không có lựa chọn từ trong kiếm quyết Mục Phong Trần cho hắn, mà lựa chọn ba môn kiếm quyết của Kiếm Thần tông làm thần quyết chủ yếu của cảnh giới Thần Quân của mình để tu hành.
Đây chính là bởi vì, ba môn thần quyết này, thích hợp nhất đối với kiếm khách cảnh giới Thần Quân.
Không chỉ đủ uy lực, càng có thể tăng trưởng tu vi.
Ba môn kiếm quyết này, do năm đó hắn cùng Huyết Kiêu tỷ thí, từ chỗ Huyết Kiêu thắng được.
Mà với tầm nhìn lúc ấy của hắn, làm sao có thể để ý tới ba môn kiếm quyết này?
Chính là bởi vì kiếm quyết này tuy rằng chỉ là ngũ phẩm thần quyết, nhưng đối với Thần Quân cảnh mà nói, cũng là thần quyết thích hợp nhất, nhất là dành cho kiếm khách.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Mục Vân nhìn trúng kiếm quyết này.
Mà kiếp này đạt được ba môn thần quyết, Mục Vân tự nhiên sẽ hảo hảo tu hành.
So sánh với ba môn thần quyết, Thanh Vân Cửu Trọng Quyết cùng Đại Thiên Thánh Thủ, kém quá nhiều.
Nhìn trái nhìn phải, Mục Vân thật sự cảm thấy nhàm chán.
Tỷ thí tiếp tục tiến hành, không bao lâu, Tử Tiêu tông Tử Động công tử, cùng Tư Đồ gia Tư Đồ Kiệt giao thủ.
Cuối cùng, Tư Đồ Kiệt hơn một bậc, thắng.
Dược Phàm Trần của Thiên Dược Đảo, giao thủ với Lục Sinh Minh của Phù Trầm Tự, Lục Sinh Minh cuối cùng thắng tỷ thí.
Các thiên chi kiêu tử, đều lên sân giao thủ.
- Đã nhường.
Thanh Sương Ngọc giờ phút này chắp tay, trước người, chính là Tử Thiên Vũ của Tử Tiêu tông, Tử Thiên Vũ chính là đại công tử của Tử Trùng Tiêu, Ngũ Nguyên Thần Quân, nhưng cuối cùng, cũng bại ở trong tay của Thanh Sương Ngọc.
Trong thời gian ngắn, Thanh Sương Ngọc nổi bật.
Bản thân xinh đẹp, hơn nữa thực lực đủ mạnh, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt.
- Thanh tiểu thư, xuống lĩnh giáo một phen, có được không?
Mà đúng lúc này, một tiếng cười nhạt vang lên.
Trong đám người, một đạo thân ảnh đi ra.
- Tư Đồ Lãng.
Nhìn thấy người tới, Thanh Sương Ngọc cười nói:
- Đã sớm nghe nói Tư Đồ Lãng chính là đệ nhất thiên tài Tư Đồ gia trăm năm không gặp, hôm nay, ta cũng muốn lĩnh giáo một phen.
- Tốt.
Hai má Tư Đồ Lãng hơi dài, dáng người cao gầy, cười rộ lên, một đôi mắt, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ âm trầm.
- Trảm.
Tư Đồ Lãng một bước bước ra, hét nhẹ một tiếng, trước người đột nhiên ngưng tụ ra một thanh trường đao, đao kia trực tiếp xông ra ngoài, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ cuồng bạo.
- Không xong.
Sắc mặt Thanh Sương Ngọc giờ phút này lạnh lẽo, muốn lui về phía sau, nhưng làm sao có thể lui kịp.
Phanh...
Một đạo tiếng trầm thấp vang lên, cả người Thanh Sương Ngọc trực tiếp oanh ngã xuống đất, âm thanh xoẹt xoẹt vang lên, quần áo trước ngực nứt ra, lộ ra một mảng lớn da thịt.
- A...
Sắc mặt Thanh Sương Ngọc đỏ lên, hô to một tiếng.
Mọi người lại được mãn nhãn, ha ha cười rộ lên.
Tư Đồ Lãng lắc đầu, cười mà không nói.
- Tử Thiên Vũ.
- Lạc Thiên Vũ.
- Lục Sinh Minh.
Tư Đồ Lãng nhìn đệ tử của tam đại tông môn khác, nói:
- Ba người các ngươi, có dám đánh một trận với ta không?
Nghe được lời này, mọi người sửng sốt.
Tư Đồ Lãng muốn lấy một địch ba, khiêu chiến ba người.
Điều này cũng quá... Quá táo bạo, phải không?
Ba người này, đều là ngũ nguyên Thần Quân cảnh giới.
Mà nghe được lời này, sắc mặt ba người nhất thời cứng ngắc.
Tư Đồ Lãng quả thực không nhìn ai trong mắt, một người đánh ba người bọn họ, quá kiêu ngạo.
- Ngươi không khỏi quá coi trọng mình, một mình ta đủ rồi!
Lạc Thiên Vũ hừ một tiếng, trực tiếp lao ra.
Phanh...
Nhưng thân ảnh của hắn còn chưa tới gần Tư Đồ Lãng, đã bị một đạo đao ấn đánh bay.
Một màn này, nhất thời kinh hãi tất cả mọi người.
- Ngươi đạt tới cảnh giới Lục Nguyên Thần Quân.
Lạc Thiên Vũ giờ phút này sắc mặt tái nhợt, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
- Còn không tính là ngu.
Tư Đồ Lãng xoay người nhìn mấy người còn lại, cười nói:
- Thế nào? Còn muốn so thí sao? Một đám gà đất chó sành mà thôi!
- Lục Nguyên Thần Quân thế nào?
Lục Sinh Minh giờ phút này không chịu thua, lần thứ hai giết ra.
- Muốn chết.
Tư Đồ Lãng giờ phút này lại trực tiếp lao ra, một tay chém ra, bàn tay kia hóa thành đao ấn, trực tiếp chém ra.
Ầm...
Tiếng nổ vang lên, Lục Sinh Minh nhất thời lui về phía sau.
Căn bản không phải đối thủ.
Giờ phút này mọi người mới phát hiện, so tới so lui, Tư Đồ Lãng, mới là mạnh nhất.
Vị thiếu tộc trưởng Tư Đồ gia này, quả thật muốn kế thừa địa vị bá chủ của Tư Đồ gia.
- Tử Thiên Vũ, ngươi còn dám đến sao?
Tư Đồ Lãng khinh miệt nói:
- Ta nói rồi, các vị ở đây, đều gà đất chó sành!
Tư Đồ Lãng giờ phút này thần thái cao ngạo, nhìn mọi người, trong mắt đều là cười lạnh.
Tử Thiên Vũ làm sao có thể nhịn?
Ở đây ai không phải thiên tài đứng đầu trong tông môn của mình, giờ khắc này lại bị Tư Đồ Lãng khinh bỉ.
- Chịu một chiêu của ta.
Tử Thiên Vũ xông ra, vung ra một quyền, ngưng tụ ra một đầu giao long, cắn xé giết về phía Tư Đồ Lãng.
- Không biết sống chết.
Mà giờ phút này, một thanh cương đao xuất hiện trong tay Tư Đồ Lãng, lưỡi đao cực mỏng, mang theo hàn mang lạnh thấu xương, Tư Đồ Lãng nhìn Tử Thiên Vũ, hừ một tiếng, trực tiếp vung đao chém ra.
Ầm... Trong khoảnh khắc, lưỡi đao va chạm với đầu giao, mặt đất cát vàng trực tiếp bị nổ tung ra, một đạo thân ảnh đột nhiên kêu đau lùi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận