Vô Thượng Thần Đế

Chương 3048: Cái giá phải trả

Tuy rằng Mục Vân chỉ là lục nguyên Thần Quân cảnh, ở trong mắt tông chủ tộc trưởng lục đại tông môn, không tính là cái gì, nhưng là tâm cơ cùng mưu lược, không phải hạng bình thường.
Trong lòng Hắc Viễn luôn cảm giác, tương lai, Mục Vân nói không chừng, thật sự có thể trực tiếp triệt để thống nhất toàn bộ lục đại tông môn, hình thành một thế lực Địa Nguyên cấp.
Giờ khắc này, Tử Thiên Vũ cùng Tư Đồ Lãng hai người tranh nhau, đánh nhau hăng như lửa, hai người giờ khắc này, đều ôm hận trong lòng.
Nhưng Tử Thiên Vũ dù sao cũng chỉ là ngũ nguyên Thần Quân cảnh, không bao lâu, đã không cách nào chống cự công kích của Tư Đồ Lãng, cả người liên tiếp bại lui.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân nhất thời cảm giác, thời cơ đã đến.
- Tử Thiên Vũ, không phải ngươi là đối thủ của ta, nếu ta không phải muốn đùa giỡn ngươi một phen, ngươi đã sớm chết rồi!
Tư Đồ Lãng giờ phút này uy vũ bất phàm, lơ lửng giữa không trung, cười nhạo nói:
- Hôm nay, ta để cho ngươi hiểu rõ đi, đến lúc đó xuống địa ngục, nhìn thấy phụ thân ngươi, đừng quên hướng hắn khóc lóc kể lể!
- Đao tới.
Tư Đồ Lãng khẽ quát một tiếng, trong tay rõ ràng xuất hiện một thanh trường đao.
Đao hồn giờ phút này kích phát, từng đạo đao khí trực tiếp khuếch tán ra.
Ầm...
Tiếng nổ vang lên, toàn bộ thân thể hắn giờ phút này trực tiếp trùng kích xuống, thoạt nhìn quả thực là đao thần hàng lâm, Tử Thiên Vũ nhất thời ngây người.
Hắn căn bản không có biện pháp chống cự loại cảm giác áp bách cường đại này.
Thực sự quá mạnh mẽ.
- Ta không cam lòng.
Tử Thiên Vũ giờ phút này phẫn hận không thôi, hắn không cam lòng chết ở chỗ này, hắn vốn nên kế thừa vị trí tông chủ Tử Tiêu tông, tương lai tiền đồ bất khả hạng lượng.
Nhưng bây giờ, lại là muốn chết ở chỗ này.
- Chết.
Tư Đồ Lãng trực tiếp bổ một đao xuống, đao mang kia, thực chất hóa, giờ phút này trực tiếp nổ tung ra, hóa thành từng đạo đao ảnh, đánh về phía Tử Thiên Vũ.
- Không.
Tử Thiên Vũ hét lớn một tiếng, ánh mắt trống rỗng, thế nhưng, căn bản không cách nào ngăn cản.
Ầm...
Trong khoảnh khắc, cát vàng đầy trời, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, hết thảy, bị nổ thành tro bụi.
Trong nháy mắt, Tử Thiên Vũ không cảm giác được một tia đau đớn.
- Ta... Chết chưa? Có phải là cảm giác chết không?
Tử Thiên Vũ mờ mịt nhìn bốn phía, một mảnh màu vàng, cái gì cũng nhìn không thấy.
Nhưng trước người, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Một đạo thân ảnh kia, một thân áo choàng màu đen, thân một bộ võ phục màu đen, sát vào thân thể, bên hông buộc một cái đai lưng, thân ảnh mơ hồ, đứng ở trước người mình.
- Ngươi là... Mục Vân?
Tử Thiên Vũ sửng sốt, nói:
- Ngươi cư nhiên cũng chết sao? Làm thế nào ngươi có thể chết?
- Tỉnh lại đi.
Mục Vân mở miệng nói:
- Tử Thiên Vũ, ta không chết, ngươi cũng không chết, nhìn rõ rồi nói sau!
Hắn dứt lời, Tử Thiên Vũ nhìn bốn phía, hoàng sa lui bước, mặt đất hiện ra bộ dáng, mấy vị đường chủ giờ phút này vẫn đang đẫm máu chiến đấu.
- Chưa chết.
Tử Thiên Vũ nhất thời trong mắt tràn đầy kinh hỉ.
- Có phải ngươi đã cứu ta? Còn Tư Đồ Lãng thì sao?
Tử Thiên Vũ nhất thời kinh hỉ nói.
- À, ở đây!
Mục Vân phía trước ngón tay, một đạo thân ảnh, giờ phút này phủ phục trên mặt đất, cả người máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn thật sự là thê thảm.
Chính là Tư Đồ Lãng.
- Tử Thiên Vũ, muốn giết hắn, cầm lấy đao, trực tiếp làm thịt hắn đi.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Bằng không, hậu hoạn vô tận!
Nghe được lời này, trong mắt Tử Thiên Vũ hiện lên sát khí.
Hắn đúng là muốn giết Tư Đồ Lãng.
Người này đã động sát tâm với hắn, không giết hắn, hậu hoạn vô cùng. Hơn nữa tương lai mình nếu là chấp chưởng Tử Tiêu tông, vậy Tư Đồ Lãng chính là đối thủ số một của mình.
Từng bước đi qua, trong mắt Tử Thiên Vũ, tơ máu dày đặc.
Tư Đồ Lãng giờ phút này, cả người lại choáng váng.
- Mục Vân, lại là ngươi.
Tư Đồ Lãng nhịn không được thầm mắng:
- Đáng chết, vì sao ngươi, luôn ở bên cạnh ta, âm hồn bất tán!
- Tại sao?
Mục Vân thì thào nói nhỏ:
- Ai bảo ngươi, dám nhìn thê tử của ta một ánh mắt dâm tà!
Phốc...
Dưới đao, thân thể Tư Đồ Lãng dần dần cứng ngắc, Tử Thiên Vũ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Nhìn Tiêu Doãn Nhi xuất hiện bên cạnh Mục Vân, Tư Đồ Lãng ảo não không thôi.
Chỉ vì ở trong đám người, liếc mắt nhìn Tiêu Doãn Nhi một cái, hắn liền mất mạng.
Ghê tởm.
Đáng tiếc, hết thảy đều không còn đường quay lại.
Giờ khắc này, Tử Thiên Vũ thở ra một hơi, thân thể xụi lơ trên mặt đất.
Vừa rồi, thiếu chút nữa chính là hắn đã chết.
- Mục Vân huynh đệ, đa tạ.
Tử Thiên Vũ giờ khắc này giãy dụa đứng dậy, chắp tay nói:
- Nếu không phải ngươi, chỉ sợ ta đã chết!
- Khách khí.
Mục Vân mỉm cười, không nói nhiều.
Mà giờ phút này, mấy người Trác Viễn Hàng cũng nhất nhất đi tới.
Về phần những cường giả Tư Đồ Gia, nhìn thấy Tư Đồ Lãng bị giết, cả đám tâm can đều hoảng sợ, làm sao còn dám dừng lại, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chuyện này, nhất định phải bẩm báo cho môn chủ nhà mình, nếu không, bọn họ khó thoát chết.
Mà Tử Thiên Vũ giờ phút này nhìn Mục Vân, quả thực trở thành cứu tinh kịp thời, trong lòng tràn đầy sùng bái.
- Mục huynh, lúc trước, chính là lục đại tông môn gia tộc chúng ta, đã sớm chế định kế hoạch tốt, chưa kịp nói cho Mục huynh biết, thật sự là có lỗi.
Nghe được lời này, Mục Vân cười nói:
- Không sao, lúc trước ta vẫn không rõ, hiện tại xem như đã biết!
Mục Vân ngoài mặt tự nhiên cười ha hả, chuẩn xác mà nói, lục đại tông môn gia tộc, căn bản không có ý định nói cho những người khác.
Tử Trùng Tiêu kia ngoài mặt cùng hắn khách khách khí, trên thực tế cũng căn bản không coi trọng hắn.
Mà hiện tại, Tử Thiên Vũ nói với mình, không gì khác hơn giải thích.
- Mục huynh, cùng ta đi tới, tìm phụ thân ta, lần này Mục huynh cứu được tính mạng ta, ta đương nhiên phải báo đáp thật tốt, chuyến đi Thông Thiên Lĩnh, tất có một phần của Mục huynh.
Đối với việc này, Mục Vân cũng không nói gì.
Thời khắc này, mấy vị đường chủ kia cũng tới gần Tử Thiên Vũ, cẩn thận nhìn Mục Vân.
- Đại công tử, Ngài không sao chứ?
- Không sao, nhờ Mục huynh, nếu không ta chỉ sợ đã chết.
Mấy vị đường chủ kia nhìn chằm chằm Mục Vân, nhìn một lúc lâu, một đường chủ trầm giọng nói:
- Đại công tử, tiểu tử này xuất hiện thời cơ quá tốt, ai biết có phải cố ý chờ đại công tử gặp phải nguy nan hay không, thi triển viện thủ, giành được hảo cảm!
- Ngươi nói gì?
Trác Viễn Hàng nhất thời quát.
- Thế nào? Không phải không có loại khả năng này, đại công tử chúng ta, tương lai chính là Tử Tiêu tông chủ!
- Ngươi......
- Câm miệng lại.
Tử Thiên Vũ nhất thời quát:
- Mục huynh xuất thân cứu ta, đây là đại ân, các ngươi sao có thể tùy ý phỏng đoán? Lùi lại!
- Vâng.
Tử Thiên Vũ nhìn Mục Vân, xin lỗi nói:
- Thật sự là ngại quá, Mục huynh, thuộc hạ lỡ lời!
- Không có vấn đề gì.
- Đã như vậy, Mục huynh cùng ta đi thôi.
- Ừm.
Mọi người nhất thời xuất phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận