Vô Thượng Thần Đế

Chương 3065: Không nhìn thế nào chữa thương

Nhìn Chiêm Hân Di ngất xỉu trên mặt đất, nhất thời nuốt vào một viên đan dược, mặt già đỏ lên, trực tiếp ôm Chiêm Hân Di lên, không nói hai lời, bỏ chạy rời khỏi nơi này.
Đỗ Thành nhìn núi non vốn đứng sừng sững trước người mình ngưng tụ biến mất, hoàn toàn sửng sốt.
- Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Mạn Đà La đâu? Bổ Thiên Thạch đâu?
Chuyến đi này của hắn, chính là vì bổ thiên thạch, nhưng hiện tại, cái gì cũng không có.
Tư Đồ Minh Hạo rít gào nói:
- Đuổi theo!
Đuổi theo? Đuổi theo cái gì?
Tử Trùng Tiêu lập tức cũng phản ứng lại, quát:
- Một già một trẻ kia, nhất định có vấn đề, Mạn Đà La nhất định bị bọn họ chém giết, đem Bổ Thiên Thạch toàn bộ mang đi!
Giờ phút này ở đây, chỉ có một đám bọn họ cùng với một già một trẻ kia.
Lúc trước bọn họ căn bản không phải đối thủ, không có ra tay, chỉ có lão giả kia cùng Mạn Đà La chiến đấu.
Mà hiện tại, Mạn Đà La thân tử, bổ thiên thạch không thấy, ngoại trừ một già một trẻ kia, còn có thể là ai?
Nhất thời, võ giả lục đại tông môn, giờ phút này nhanh như chớp bay ra, theo sát mà đi.
Đỗ Thành giờ phút này sắc mặt âm trầm đáng sợ.
- Công tử, chúng ta...
- Đuổi theo.
Đỗ Thành hừ nói:
- Lão đầu kia tuy rằng là Thần Chủ cảnh, nhưng trận chiến này, cơ hồ hao phí toàn bộ tâm thần của hắn, nữ tử kia cũng ngất đi, chúng ta không phải không có cơ hội, gửi một phong thư nói cho phụ thân việc này, phái người đến tiếp viện!
- Vâng.
Đỗ Thành nhìn dãy núi biến mất, trong lòng nhỏ máu.
Đây chính là bổ thiên thạch, một khối đều có thể bán ra giá trên trờa, huống chi là một ngọn núi.
- Cũng may. Ta trước đó thu thập một ít...
Đỗ Thành thăm dò bên trong không gian thần giới của mình, nhưng lần thăm dò này, lại hoàn toàn trợn tròn mắt.
- A...
Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên, Đỗ Thành quát:
- Đuổi kịp bọn họ cho ta, tất sát không cần nói nhiều!
Giờ khắc này, bổ thiên thạch trong không gian thần giới của hắn, không thấy đâu.
Nói như vậy, chuyến đi này, tổn binh tổn tướng, hơn nữa còn không thu hoạch được gì.
Đỗ Thành giờ phút này hoàn toàn phát cuồng.
Mọi người giờ khắc này, chạy như bay ra, bốn phía sơn mạch, dần dần trống trải.
Hưu một tiếng, đột nhiên vang lên.
Chỗ ngọn núi biến mất kia, một bàn tay, đột nhiên xuất hiện.
- Cuối cùng cũng ra ngoài.
Mục Vân giờ phút này đứng dậy, thở ra một hơi.
Nhìn bốn phía, Mục Vân cười nhạt nói:
- Xem ra, đều rút lui, không biết bọn Duẫn Nhi thế nào, phải nhanh chóng đi tìm bọn họ!
Gầm gừ.
Mà giờ phút này, bên trong bích lạc hoàng tuyền đồ.
Thân ảnh Mạn Đà La phi nước đại trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, khuấy động đến long trời lở đất.
- Ngươi cứ ra sức ầm ĩ đi!
Mục Vân giảo hoạt cười nói:
- Cho dù là phá Hoàng Tuyền Đồ cũng không có việc gì, điều kiện tiên quyết là. Ngươi có bản lĩnh tháo dỡ!
- Đồ vô sỉ, thứ giả dối.
Hắc Kỳ Lân giờ phút này ở trong Bích Lạc Hoàng Tuyền cuồng gầm thét.
Nhưng mặc cho nó khuấy động long trời lở đất, thủy chung không cách nào đào thoát.
- Ồ... Thì ra tên ngươi là Mặc Vũ, hơn nữa còn là thiếu tộc trưởng của Hắc Kỳ Lân nhất tộc!
Mục Vân giờ phút này cười hắc hắc nói:
- Không tệ không tệ, xem ra ngươi cũng không rẻ rúng như mình nói, dùng một con Hắc Kỳ Lân - thiếu tộc trưởng của Hắc Kỳ Lân nhất tộc làm tọa kỵ của ta, tương lai Hắc Kỳ Lân nhất tộc, chỉ sợ đối với ta cũng phải tất cung tất kính chứ?
- Nhân loại các ngươi, quả nhiên là chủng tộc vô sỉ nhất, không có một trong số đó.
- Ta vô sỉ, ngươi có thể làm gì?
Mục Vân vung tay lên, bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, Diệt Ma Viêm hỏa bắn ra, một đạo hỏa diễm trực tiếp đốt cháy thân thể Mặc Vũ.
Âm thanh bùm bùm vang lên, thân thể Mặc Vũ trên dưới, một mảnh hỏa diễm lượn lờ.
- Đau đau...
- Bây giờ biết đau?
Mục Vân cười nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là tọa kỵ bên cạnh ta, nhớ kỹ, dám cãi lời mệnh lệnh của ta, kết cục sẽ rất thê thảm!
- Cắt.
- Cắt cái gì?
Ngón tay Mục Vân búng lên, âm thanh bùm bùm vang lên, Mặc Vũ lần nữa kêu thảm một tiếng.
Mục Vân cũng không để ý tới tên này, tiếp tục nói:
- Nhớ kỹ chưa? Ít mắng ta ở đáy lòng, ta đều có thể nghe được, còn nữa, một gốc thế giới chi thụ này, có thể nói là căn bản của ta, nếu dám làm bậy, cẩn thận mạng nhỏ của mình!
- Có thể dựa vào cây này tu luyện, trừ bỏ ma khí trên người ngươi, một con Hắc Kỳ Lân, tự mình làm chướng khí mù mịt, thành thể thống gì.
- Ngươi......
- Ngươi cái gì mà ngươi?
Mục Vân một lần nữa nói:
- Được rồi, lười cùng ngươi vô nghĩa!
Thân ảnh chợt lóe, Mục Vân trực tiếp phi nước đại mà ra.
Đám người Trác Viễn Hàng còn đang chờ hắn, hiện tại không phải thời điểm chậm trễ thời gian.
Đi tới ước chừng mấy ngàn thước, thân ảnh Mục Vân xuyên qua một tòa sơn mạch nơi này.
Trời đất u ám, làm cho người ta có một loại cảm giác thập phần khó chịu, tâm tình Mục Vân cũng rất khó chịu.
Đi vào trong sơn mạch, Mục Vân dựa theo địa điểm đã ước định với Trác Viễn Hàng, đi tới trước một tòa thạch động.
Thân ảnh chợt lóe, tiến vào trong thạch động.
Giờ phút này, thạch động ước chừng mười mấy mét vuông lớn nhỏ.
Đám người Trác Viễn Hàng, Nhậm Thiếu Long, Hắc Viễn đứng ở bên ngoài động.
- Công tử...
- Công tử...
Nhìn thấy Mục Vân, Trác Viễn Hàng và Nhậm Thiếu Long lập tức mừng rỡ không thôi, nhưng trong mắt lại hiện lên lo lắng.
Ù ù...
Đang lúc này, một tiếng ong ong đột nhiên vang lên.
Sau lưng Mục Vân, một thanh chủy thủ trực tiếp đặt lên thắt lưng.
- Đừng nhúc nhích.
Âm thanh khàn khàn vang lên, thân thể Mục Vân cứng đờ.
Một cỗ khí tức chấn nhiếp truyền ra.
Thân thể của hắn nhất thời bị hạn chế cực lớn.
- Hắc hắc, có ý tứ, bị người bắt đi, đáng đời.
- Câm miệng lại.
Bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, Mặc Vũ giờ phút này hưng trí bừng bừng, sắc mặt Mục Vân xanh mét.
- Lão gia hỏa này, không phải là lão già giao thủ với ta kia sao? Ngũ Hành Thần Chủ cảnh, Mục Vân, ngươi thảm, ngươi xong đời!
Mặc Vũ tay múa chân nói.
- Ta chết, ngươi cũng kết thúc, hạnh phúc như vậy?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy nói vậy, Mặc Vũ nhất thời sắc mặt trắng bệch.
- Đồ vô sỉ.
Mà giờ phút này, trong sơn động, bầu không khí lại có chút khẩn trương.
- Tiền bối, tại hạ cũng không phải người của lục đại tông môn, lần này chỉ muốn đục nước béo cò, không vớt được chỗ tốt, cũng không đắc tội tiền bối, tiền bối vì sao lại ở đây?
- Bớt nói nhảm.
Vũ lão giờ phút này một thân quần áo rách nát không chịu nổi, tóc rối bời, khóe miệng càng có vết máu chảy ra.
Âm thanh thở hồng hộc vang lên, Vũ lão lại nói:
- Tiểu tử, ngươi là đan sư?
- Đúng.
- Đi theo ta.
Vũ lão hừ nói:
- Những người khác đừng nhúc nhích, lão hủ tuy rằng bị thương khá sâu, nhưng đối phó mấy Thần Quân các ngươi, lại vẫn là dễ dàng!
Mục Vân ý bảo trác Viễn Hàng mấy người đứng tại chỗ, không được loạn động.
Hai người đi dọc theo hang động, tiến vào tầng bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận