Vô Thượng Thần Đế

Chương 3069: Đồ Tồn Kiếm (1)

Nam tử áo đen lạnh lùng nói:
- Huyền Thiên Vạn Sĩ, đại đội thứ chín, tiểu đội trưởng tiểu đội số tám, Trác Viễn Hàng, thân phận ngươi, ngươi còn nhớ không?
Nghe được lời này, ba người ở đây đều sửng sốt.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Nhậm Thiếu Long quát.
- Nhậm Thiếu Long, đội trưởng tiểu đội số chín, phản bội điện hạ, luận tội đáng chết, hôm nay ta lấy thiết luật Huyền Thiên Vạn Sĩ, phán hai người phản bội các ngươi tử hình.
- Dừng tay.
Nghe được lời này, Mục Vân đột nhiên quát:
- Trong này, nhất định là có hiểu lầm gì đó, ngươi rốt cuộc là ai?
Hắn không biết nam tử áo đen trước mắt, nhưng nếu là người của Huyền Thiên Vạn Sĩ, Trác Viễn Hàng cùng Nhậm Thiếu Long hai người, cũng không thể không nhận ra chứ?
Hiện tại, hai người không có nhận ra, thế nhưng tên này, lại rất quen thuộc đối với Huyền Thiên vạn sĩ.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Trác Viễn Hàng và Nhậm Thiếu Long lúc này cũng khó hiểu.
- Tốt, ta để cho hai người các ngươi chết hiểu rõ.
Hắc y nam tử hiện tại đứng dậy, tiếng xoẹt xoẹt vang lên, trên mặt rơi xuống một tầng mặt nạ.
Khuôn mặt vốn thoạt nhìn cứng cỏi sáng sủa kia, vào hiện tại, trở nên tang thương, mà ở trên mắt trái người này, một kiếm vết, nghiêng đâm xuống, khiến cho khuôn mặt tang thương này, có chút dữ tợn.
- Trác Viễn Hàng, Nhậm Thiếu Long, các ngươi là tiểu đội trưởng của đại đội thứ chín ta. Trận chiến năm đó, điện hạ ra sức bảo vệ huynh đệ chúng ta, khiến cho rất nhiều người của Huyền Thiên vạn sĩ có thể trốn thoát, nhưng hiện tại, hai người các ngươi lại phản bội chủ nhân, ta giết các ngươi, các ngươi có oán hận không?
Nam tử mang theo vết thương, hiện tại lớn tiếng quát.
Mà trác Viễn Hàng và Nhậm Thiếu Long đang đứng ngồi trên mặt đất, hiện tại lại hoàn toàn choáng váng.
Nước mắt tràn ngập hốc mắt hai nam tử trung niên, nước mắt rầm rầm rơi xuống, hai người hiện tại khóc rống lên.
- Cửu đội trưởng.
- Cửu đội trưởng.
Trác Viễn Hàng và Nhậm Thiếu Long, hiện tại hoàn toàn không kiềm chế được của mình, nước mắt tràn ra.
Nam nhi không dễ roiq lệ, Huyền Thiên vạn sĩ, cả đám đều là tử sĩ nhiệt huyết, đổ máu đổ mồ hôi, cho dù là chết, há có thể rơi lệ?
Nhưng bây giờ, hai người lại khóc như một người nước mắt.
Hắc y nam tử hiện tại lại quát:
- Khóc? Khóc cái gì? Khóc cũng vô dụng, thời gian vạn năm, các ngươi quên điện hạ chết sao?
- Hiện tại, ngược lại là sợ chết, khóc như một nữ tử vậy.
- Chẳng lẽ các ngươi quên, điện hạ năm đó, nếu không phải vì để cho Huyền Thiên vạn sĩ chạy trốn, làm sao có thể bị người của cửu đại thần tộc chém giết?
- Chúng ta không quên.
Trác Viễn Hàng đột nhiên hất nước mũi, gào thét nói:
- Cửu đội trưởng, chúng ta không quên.
Nhậm Thiếu Long hiện tại cũng đứng dậy, gào thét nói:
- Huyền Thiên Vạn Sĩ, vạn tử bất từ.
Hai người hiện tại, vẻ mặt chém đinh chặt sắt, nhìn nam tử áo đen trước người.
- Cửu đội trưởng, ngài hiểu lầm chúng ta.
Trác Viễn Hàng lau nước mắt, khóc cười nói:
- Điện hạ chưa chết, vị sau lưng ngài, chính là điện hạ ngày xưa của chúng ta.
- Nói bậy.
Nam tử áo đen lại gào thét nói:
- Điện hạ hôm đó bị giết, ngươi ta đều ở đây, ngươi quên sao?
- Điện hạ tu vi cao thâm, một luồng hồn phách là có thể sống lại, làm sao có thể chết?
Nhậm Thiếu Long cũng phản bác:
- Ngươi nếu không tin, để điện hạ triệu ra thánh bia, mời lão tổ Mục tộc chúng ta ra là được.
Nhìn thấy một màn này, Mục Vân hoàn toàn choáng váng.
Cửu đội trưởng.
Nói như vậy, vị hắc y nam tử này là đội trưởng của Huyền Thiên Vạn Sĩ đại đội thứ chín ngày xưa, là cấp trên của Trác Viễn Hàng cùng Nhậm Thiếu Long.
Nam tử áo đen hiện tại xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Vân.
Mục Vân hiện tại có chút bất đắc dĩ, đành phải triệu gia gia Mục Phong Trần ra.
- Lão tộc trưởng.
Nhìn thấy Mục Phong Trần, nam tử áo đen hoàn toàn sửng sốt.
- Phải không? Tiểu Đồ.
Nhìn thấy nam tử trước mắt, Mục Phong Trần cũng sửng sốt, cười ha ha nói:
- Ranh con ngươi chưa chết a, lão phu còn tưởng rằng ngươi đã chết.
- Lão tộc trưởng.
Nam tử áo đen phanh một tiếng, quỳ trên mặt đất.
- Lão tộc trưởng, ngài... Không phải đã sớm tọa hóa rồi sao?
- Thế nào? Chết rồi thì không thể xuất hiện sao?
Mục Phong Trần bĩu môi nói:
- Coi chừng, đây là cháu trai Mục Vân ta, là chủ nhân của ngươi, bái ta làm gì? Mặc dù năm đó ta đã giới thiệu ngươi vào Mục tộc, nhưng ngươi sau đó không đi theo ta.
- Lão tộc trưởng. Hắn ta, hắn ta... Thật sự là thiếu tộc trưởng!
Hắc y nam tử hiện tại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
- Nói nhảm.
Mục Phong Trần mở lời:
- Không phải con cháu dòng chính của Mục tộc ta, có thể mở bia thánh sao? Tiểu tử ngươi, đầu óc hồ đồ phải không?
- Nhưng Thái Tử điện hạ trước kia...
- Ta vẫn chưa chết.
Mục Vân hiện tại mở lời:
- Năm đó thân thể cùng hồn phách bị người đánh tan, không cách nào tụ tập, nhưng phụ thân thi triển Tam Sinh Chuyển Thế Chú, khiến cho ta sống lại, trải qua ba đời, hiện giờ trở lại thần giới.
Trải qua ba đời thế?
Mục Vân lại nói:
- Ngươi hẳn là cảm giác được, hồn tức của ta, cũng không phải bộ dáng trước kia, chính là phụ thân vì để cho ta triệt để thay đổi, nếu không, hiện tại trở về ta, ai cũng nhận ra, chẳng phải bị người ta đuổi giết chạy đầy đất?
Giờ khắc này, có Mục Phong Trần làm chứng, nam tử áo đen vô luận như thế nào cũng không có khả năng không tin.
Đông...
Tiếng nặng nề vang lên, nam tử áo đen dập đầu trên mặt đất, mặt đất thậm chí nứt ra một dấu vết.
- Thuộc hạ, đại đội trưởng đại đội thứ chín của Huyền Thiên Vạn Sĩ - Đồ Tồn Kiếm, khấu kiến điện hạ.
Tiếng dập đầu vang lên, thân thể Đồ Tồn Kiếm quỳ xuống đất, thật lâu chưa từng đứng dậy.
Cơ thể của hắn run rẩy và mặt đất ướt đẫm nước mắt.
Trác Viễn Hàng và Nhậm Thiếu Long, hiện tại nhất thời bật khóc, nhất thời lại cười rộ lên.
Hai người giờ khắc này, tựa như choáng váng.
- Đứng lên đi.
Mục Vân đi lên phía trước, cứng rắn đỡ Đồ Tồn Kiếm lên.
Giờ khắc này Đồ Tồn Kiếm, trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt, cả người đã khóc không thành tiếng.
Mục Vân hiện tại, trong lòng có cảm xúc, nghẹn ngào ở cổ họng.
Vân Vệ ngày xưa, cũng là như vậy, khổ sở chờ đợi hắn trở về.
Mà bây giờ, Huyền Thiên Sĩ vẫn như cũ.
Chờ đợi như vậy, có thể nói xa vời.
Bởi vì bọn họ căn bản cũng không biết, mình còn sống hay không.
Mục Vân mở miệng, thở ra một hơi, nói:
- Ta đã trở lại, mặc dù là một thân phận mới, nhưng ta vẫn là ta.
- Vâng, điện hạ.
Đồ Tồn Kiếm hiện tại, giữa hai hàng lông mày tràn đầy kiên định, càng tràn ngập... Hy vọng.
- Không tệ, cảnh giới bây giờ, nhất phách Thần Hoàng, so với Trác Viễn Hàng và Nhậm Thiếu Long ngược lại mạnh hơn không ít.
Mục Vân gật đầu cười nói.
- Điện hạ quá khen.
Đồ Tồn Kiếm hổ thẹn nói:
- Đột phá Thần Hoàng, cũng bất quá là mười năm gần đây, vốn thực lực của ta vẫn giảm xuống, giảm xuống cảnh giới tam hồn Thần Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận