Vô Thượng Thần Đế

Chương 3077: Thi triển thần uy

- Ngươi để làm gì?
Hắc Viễn hiện tại vừa định hạ lệnh nghênh địch, nhưng Mục Vân lại đột nhiên ngăn cản.
- Nghênh địch...
Hắc Viễn ngẩn ra.
- Nghênh địch nhân gì?
Mục Vân hiện tại lạnh nhạt nói:
- Tất cả mọi người nghiêm trận chờ ở trước cửa thành, không được ra khỏi thành.
- Cái gì?
Hắc Viễn hiện tại sửng sốt.
Điều đó có nghĩa là gì?
Không được ra khỏi thành, toàn bộ ở lại nơi này?
Vậy làm thế nào để đối mặt với kẻ thù?
Mục Vân hiện tại cũng không nói nhiều, phi thân bay lên.
- Tử Trùng Tiêu, cho ngươi cơ hội, ngươi hết lần này tới lần khác không quý trọng!
Mục Vân lắc đầu, lao ra.
Đứng ở trước cửa thành, Mục Vân cười nói:
- Đã như vậy, vậy cũng không có gì để nói?.
Bàn tay vung lên, trong phút chốc, một đạo khí tức bàng bạc, lúc này trùng kích mà ra.
Ầm...
Đột nhiên, một đạo khí tức bàng bạc hàng lâm, trước người Mục Vân, một đạo thân ảnh rõ ràng xuất hiện.
- Đây là... Hổ ma.
Trong nháy mắt này, Tử Trùng Tiêu trợn tròn mắt.
Hổ Ma đột nhiên biến mất, nhưng bây giờ, tại sao lại xuất hiện bên cạnh Mục Vân?.
Hắn hoàn toàn choáng váng.
Mấy ngày nay, hắn một mực tìm kiếm một già một trẻ kia, cho rằng là một già một trẻ, lấy đi Bổ Thiên Thạch Sơn, nhưng hiện tại, cẩn thận hồi tưởng lại, lão giả kia lúc ấy khí tức yếu ớt, làm sao có thể lấy được bổ thiên thạch sơn?.
Ngược lại là Mục Vân...
Tử Trùng Tiêu tinh tế cân nhắc, đột nhiên cả kinh.
- Là ngươi!
Tử Trùng Tiêu phẫn nộ nói:
- Là ngươi, mang đi toàn bộ Bổ Thiên Thạch Sơn.
- Hiện tại biết, có chút trễ rồi.
Mục Vân cười nói:
- Lúc trước cho ngươi cơ hội, ngươi không quý trọng, hiện tại... Hết cơ hội.
- Mặc Vũ!
Mục Vân mở miệng.
- Làm gì?
Mặc Vũ hiện tại khó có được đi ra, hít thở không khí trong lành, nhưng vẻ mặt ngây thơ, ngáp liên tục, miệng máu đỏ tươi, thoạt nhìn lạnh như băng.
- Tốt xấu gì ta cũng là chủ nhân của ngươi, thái độ đối với ta có thể tốt hơn một chút hay không?
- Vô sỉ hèn hạ, ngươi muốn làm chủ nhân của ta, kém xa!
- Được rồi, lười nói nhảm với ngươi.
Mục Vân phất phất tay, nói:
- Đem những người này, tất cả đều làm thịt.
- Ta dựa vào cái gì nghe ngươi?
Mặc Vũ lật mắt, thân hình lười biếng thư giãn ra.
Thân hình dài tới hơn mười thước, thoạt nhìn đúng là rất cường tráng, chẳng qua, một thân hắc khí lượn lờ, làm cho người ta càng thêm cảm giác kinh khủng.
- Không nghe? Ngươi không nghe ta nói sao?
Mục Vân cười cười.
Mà hiện tại, Mặc Vũ lại phát hiện, thân thể của hắn, không chịu sự khống chế của mình, bắt đầu phi nước đại, vọt vào trong đám người.
- Hèn hạ, ta liền biết, nhân loại không có một người nào là thứ tốt.
Bàn tay Mặc Vũ vung lên, toàn thân cao thấp, sát khí tung hoành.
Tử Trùng Tiêu hiện tại, sắc mặt đại biến.
Hắn biết, con quái thú trước mắt này khủng bố cỡ nào.
Nói là quỷ vật cũng không khoa trương.
Chỉ là Thất Phách Thần Hoàng, cùng đại năng cảnh giới ngũ hành Thần Chủ đánh lay trời động đất, đây chính là biến chủng.
Gầm gừ.
Một tiếng gầm thét, Mặc Vũ giờ khắc này, triệt để tức giận.
Ngày đó, có thể cùng Võ Đoạn Thiên đánh nhau không phân thắng bại, là bởi vì hắn bị phong ấn ở nơi đó hơn vạn năm, vô cùng quen thuộc đối với nơi đó, lấy khí tức phong ấn chi địa, hấp thu năng lượng từ trong Bổ Thiên Thạch, trợ giúp chính mình.
Hiện tại không có địa lợi, nhưng hắn chung quy vẫn là cảnh giới thất phách Thần Hoàng, cũng không phải những thứ hỗn đản này có thể trêu chọc.
Một phen xông giết, nhất thời hơn trăm người bị ma khí quanh người Mặc Vũ lây nhiễm, phát điên, chém giết xung quanh, căn bản không quan tâm đối thủ là ai.
Cỗ ba động khủng bố này khiến cho mọi người ở đây đều vẻ mặt hoảng hốt.
Đám người Hắc Viễn đứng ở trên cửa thành, thấy rõ ràng.
Một con quái thú cả người đen kịt, tựa như hổ báo, hiện tại xông ra ngoài, khuấy động đại quân Tử Tiêu tông, bối rối không chịu nổi, thậm chí xuất hiện đệ tử bị ma khí lây nhiễm, giết người bên cạnh mình.
Loại tràng diện này, đối với bọn họ, thật sự quá mức rung động.
Bọn họ làm sao chứng kiến qua loại tràng diện như thế chứ.
- Sợ sao?
Mục Vân lẩm bẩm, Hư Linh kiếm trong tay xuất hiện, xông ra ngoài.
Lúc này đây, đối với hắn mà nói, sao không phải một cơ hội ma luyện.
Thấy Mục Vân vọt vào đám người, Nhậm Thiếu Long và Trác Viễn Hàng hai người, nào dám trì hoãn.
Hai người bọn họ hiện tại đều đạt tới Thần Vương cảnh, thực lực cường đại gấp mấy lần.
Hiện tại lao ra, ở bên trái phải Mục Vân, sợ Mục Vân xảy ra chuyện gì.
- Trở về.
Mục Vân hiện tại lại hạ lệnh nói:
- Yên tâm đi, tam hồn Thần Vương cảnh, còn giết không chết ta bây giờ, ta đã đạt tới cảnh giới Bát Nguyên Thần Quân.
- Nhưng công tử...
- Chiếu cố Doãn nhi cho tốt, xảy ra chuyện gì, các ngươi mới bị phạt nặng.
Nghe được lời này, Nhậm Thiếu Long và Trác Viễn Hàng hai người, hiện tại hai mặt nhìn nhau.
Bất đắc dĩ, hai người lại xoay người trở về.
- Cái này cũng không sai biệt lắm.
Mục Vân gật đầu.
Thu hồi tâm thần, Hư Linh kiếm hiện tại, nở rộ ra từng đạo kiếm quang.
- Đáng giận.
Tử Trùng Tiêu cùng Tử Minh Hoành cùng với Tử Uyên ba người, giờ khắc này vẻ mặt kinh ngạc.
Con quái thú này căn bản không cách nào ngăn cản, cho dù là ba người bọn họ xông lên, cũng bất quá chỉ là muốn chết.
Cái này sao có thể?
- Tông chủ, ngươi nhìn kìa!
Hiện tại, Mục Vân trùng kích trong đám người, một kiếm lấy đi tính mạng của hơn trăm đệ tử, sát phạt quyết đoán, như vào cảnh không người.
- Hai người các ngươi, đi làm thịt hắn.
Nhìn Mục Vân nổi bật, Tử Trùng Tiêu quát:
- Hắn chết, quái thú này không có người khống chế, không thành uy hiếp.
- Vâng!
Lời nói dứt, hai đạo thân ảnh nhất thời xông ra ngoài.
Giờ khắc này, trong mắt Mục Vân, sát phạt khí càng ngày càng cuồng bạo.
Vù vù...
Mà lúc này, hai đạo thân ảnh phi nhanh mà đến.
Chính là Tử Minh Hoành cùng Tử Uyên hai gã cường giả nhị hồn Thần Vương cảnh.
- Đến giết ta sao?
Mục Vân hiện tại cười nhạt nói:
- Tử Trùng Tiêu tự mình không đến, để cho hai người các ngươi đến chịu chết?
- Chết là ngươi!
Tử Minh Hoành hiện tại trợn mắt nhìn tới, xông ra ngoài.
Ầm...
Trên mặt đất, tiếng nổ vang lên, càng ngày càng nhiều đệ tử, bị ma khí lây nhiễm, giết về phía đồng môn.
Đại bộ đội trong đệ tử Tử Tiêu tông, triệt để loạn lên.
Tử Minh Hoành cùng Tử Uyên hai người, hiện tại ánh mắt tràn đầy sát khí.
Mục Vân mặc dù là cảnh giới bát nguyên Thần Quân, nhưng hiện tại căn bản không chút hoang mang.
Hắn hiện tại không giống như trước kia, ở trong thời không yếu tắc học tập mấy tháng, hơn nữa giao thủ ở trong Thần Không Bảo Động, hiện tại hắn, thực lực có thể nói khủng bố.
- Thái Dương Nhất Kiếm!
Một kiếm giết ra, tựa như mặt trời hàng lâm, thiên địa ảm đạm thất sắc, thân thể Mục Vân, hào quang vạn trượng.
- Trảm.
Ầm...
Kiếm khí chợt lóe xuống, mặt đất vỡ vụn, Tử Minh Hoành cùng Tử Uyên hai người, khó khăn lắm mới tránh thoát được, nhưng những đệ tử khác lại không có vận khí tốt như vậy, mấy trăm đệ tử, dưới một kiếm này, kêu thảm thiết, hóa thành bột vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận