Vô Thượng Thần Đế

Chương 312: Châm Ngòi Ly Gián

- Mục... Vân! Ngươi không chết!
- Ta nào dễ dàng chết như vậy, nhưng mà ngươi nói không sai.
Nhìn Huyết Văn Đao trên bàn, Mục Vân cười nói:
- Chuôi này đao quả thật không tệ, sau khi ta luyện chế xong cũng rất hài lòng.
- Chuôi này đao là ngươi luyện chế!
Lục Sâm kinh hãi:
- Ngươi không chết, ngươi vẫn luôn ở Thông Thần các, khó trách, khó trách Thông Thần các ba năm này phát triển nhanh chóng như vậy.
- Ngươi sai!
Mục Vân nói:
- Ta chỉ là gần đây mới trở về, Thông Thần các ba năm qua trưởng thành, không liên quan gì đến ta.
- Hừ, ngươi tới nơi này, đơn giản là vì bảo đao, nói đi, ngươi muốn điều kiện gì?
- Ngay thẳng, ta hỏi ngươi, trong thời gian một năm gần đây, Lục Ảnh huyết tông các ngươi có bắt được cường giả Thông Thần cảnh nào hay không, có lẽ ngươi cũng biết tên của hắn - Mục Đỉnh Thiên!
- Mục Đỉnh Thiên? Hắn cũng không chết?
Nghe thấy Lục Sâm nói vậy, Mục Vân đã sáng tỏ, gia gia cũng không bị người của Lục Ảnh huyết tông bắt lấy.
Vậy gia gia đến cùng đi nơi nào chứ?
- Hừ, Mục Đỉnh Thiên ta không biết, thế nhưng ta biết, tối nay ta nhất định chết, nhưng Mục Vân ngươi cũng trốn không thoát, chỉ cần ngươi còn sống, tôn sứ nhất định sẽ tìm được ngươi, nhất định sẽ giết ngươi, tôn sứ vô cùng cường đại, ngươi căn bản không rõ hắn khủng bố.
- Ồ? Vậy đa tạ nhắc nhở của ngươi!
Lục Sâm đã không có bất kỳ giá trị gì, Mục Vân không chút khách khí, một đao lấy mạng hắn.
Thập đại đường chủ, đây chỉ là người thứ nhất thôi!
Chỉ là, giết người xong, Mục Vân cũng không rời khỏi, ngược lại tiếp tục tiềm phục trong phòng, hắn cần trong một đêm này.
Dùng tính cách của Mộ Bạch, tốn hao ba trăm vạn linh thạch thượng phẩm rèn được bảo đao Huyết Văn Đao, hắn căn bản không thể nào buông tay.
Mà hắn tất nhiên sẽ phái người tới lấy Huyết Văn Đao về.
Hiện tại, hắn chỉ cần yên lặng chờ đợi.
Đêm trăng treo cao, thủ vệ Lục Ảnh huyết tông cũng không phát hiện đã có người lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của đường chủ bọn hắn, sát hại đường chủ.
Đêm đó, tiếng xé gió bá bá bá lên, ba bóng người đột nhiên lẻn vào trong Lục Ảnh huyết tông.
Ba người này, toàn bộ đều có cảnh giới Thông Thần nhất trọng, thực lực cao cường, thủ vệ ngoài căn bản là không có cách phát giác hắn bóng người.
Trong chớp mắt, ba bóng người trực tiếp tiến vào trong viện tử của Lục Sâm.
Nhìn Lục Sâm nằm trên bàn, ngủ mơ màng, ba người lập tức xông ra, ba thanh chủy thủ, phốc phốc phốc phốc đâm vào trong thân thể Lục Sâm.
- Không đúng!
- Hắn đã chết!
- Có người tới trước chúng ta một bước.
Ba người lập tức muốn lui lại.
Chỉ là, Mục Vân ẩn núp đã lâu đã sớm làm tốt chuẩn bị vạn toàn, ba người vừa phát hiện vấn đề, phía sau đã vung ra một đao.
Phốc phốc phốc phốc...
Phía sau lưng ba bóng người xuất hiện vết thương máu tươi chảy đầm đìa, giọt máu đỏ tươi tí tách rơi trên mặt đất.
- Bây giờ tốt rồi!
Nhìn ba người, Mục Vân cười nói:
- Người của Thánh Đan các đến cướp đoạt bảo đao, Lục Sâm đường chủ ra sức phản kích, không địch lại ba người nên bị chém giết, ba người trọng thương, muốn trốn chạy.
- Đi!
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, ba người không còn dám làm dừng lại.
Bọn hắn không ngờ, bọn hắn lại bị người khác hố.
- Đi sao? Ta đã cho các ngươi đi sao?
Nhìn ba người muốn bỏ chạy, Mục Vân tay nâng Huyết Văn Đao, hô lớn:
- Đường chủ Thánh Đan các người bị sát hại, người đâu mau tới đây!
Một tiếng hô to này có thể nói là mưu đủ kình, vận chuyển chân nguyên, nhất thời, toàn bộ võ giả trong đường khẩu, nháy mắt loạn cả lên.
- Đường chủ bị giết, lập tức đuổi bắt hung thủ, tuyệt không thể để người trốn!
- Vâng!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ nhân mã trong đường khẩu bị điều động, vụt về phía viện của Lục Sâm.
- Đáng chết, người đó là ai, vì sao có thể lặng yên không một tiếng động giết Lục Sâm, ngay cả chúng ta cũng không phát hiện hắn.
- Tử bào, hình như là vị Tử Mộc tiên sinh của Thông Thần các.
- Là hắn, đáng chết, lần này trở về, lập tức bẩm báo các chủ, nói các chủ đề phòng người này, người này tuyệt đối có nhiều quan hệ với Mục Vân.
Ba người một đường tìm đường đi, chạy trốn ra phía ngoài.
Mặc dù ba người đều là cường giả Thông Thần cảnh, thế nhưng chống cự không nổi Lục Ảnh huyết tông người đông thế mạnh.
- Ở đây!
Trong khoảnh khắc, ba người bị bao vây.
- Không có cách nào, chạy ra một người là một người!
Trong ba hắc y nhân, một người đột nhiên quát.
- Hai người các ngươi đi trước!
Vừa dứt lời, người kia lập tức phóng về phía đám người.
- Giết, báo thù cho đường chủ!
Nhìn thấy ba người muốn chia ra mở đường chạy trốn, đám người nhất thời tức giân, xông tới.
- Tách ra chạy trốn? Biện pháp tốt!
Bóng người Mục Vân trong góc tường âm u, nhìn mọi việc, mỉm cười, đầu ngón tay trong tay áo bốc lên một luồng khói tím.
Phốc...
Đột nhiên, một hắc y nhân trong trong đám người kia phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhịn không được run rẩy.
- Độc...
Hắn lại dùng độc đối với chúng ta.
Hắc y nhân oán hận, ba người bọn họ không ngờ, trong một khoảnh khắc đó, tử bào nhân đó lại hạ độc đối với bọn hắn.
Hảo tâm cơ, mưu kế hay.
Ba người bọn họ chết một lần, Lục Ảnh huyết tông sẽ tưởng rằng Thánh Đan các giết người không thành, hiện tại giết người diệt khẩu.
- Đáng chết!
Chỉ là, dù cho là biết, nhưng bây giờ bọn hắn muốn phản kháng, cũng không thể nào.
Cho dù ba người mạnh hơn, cảnh giới Thông Thần cảnh ở dưới tử diễm của Mục Vân cũng sẽ tan tác, đám người cùng nhau tấn công, ba thi thể, trở nên máu thịt be bét.
Nhìn thấy đây mọi việc, Mục Vân quay người rời khỏi.
Tối nay đã đạt được mục đích, phải xem ngày mai, trong Nam Vân thành, đến cùng sẽ xảy ra chuyển biến thú vị thế nào.
Lục Ảnh huyết tông lưu lại tại Nam Vân Đế Quốc mười vạn binh mã, xây dựng mười đại đường khẩu, mà Lục Sâm quản lý chính là đường khẩu thứ mười.
Giờ phút này, trong đường khẩu thứ mười, lần lượt từng bóng người đứng thẳng.
Trong đó, chín người thân mang phục sức rõ ràng càng thêm đáng chú ý hơn những người khác.
Mà trước chín người, có một bóng người chắp hai tay sau lưng, nhìn đám người, giữ im lặng.
- Vì sao không lưu người sống?
Thanh niên thân mang trường sam màu đen phía trước chín người kia, hơi mở miệng nói.
- Ba người đều đã nhiễm kịch độc, trước đó, lúc bị chúng ta vây giết, còn bị thập đường chủ đánh tổn thương, tăng thêm bị người dẫn động độc tố, cho nên lập tức mất mạng...
- Tra!
- Vâng!
Thanh niên xoay người, nhìn thi thể ba người, lặng lẽ một hồi.
- Mạnh tôn sứ, việc này ta thấy tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến Thánh Đan các, bảo đao kia cũng biến mất không thấy gì nữa, xem ra ba người là hình nhân thế mạng thôi.
- Tra ra kết quả lại đến nói cho ta, ta không cần suy đoán.
Âm thanh Mạnh Quảng Lăng thanh lãnh, mặt không chút thay đổi nói:
- Thánh Đan các... Tự cho là lưng tựa Thánh Đan tông, rất đáng gờm sao?
Toàn bộ Nam Vân thành, ban đêm một trận rối loạn, nhân mã Lục Ảnh huyết tông truy tra khắp nơi, lòng người bàng hoàng.
- Là chuyện tốt ngươi làm đúng không?
Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài cửa Thông Thần các lần lượt từng bóng người bôn ba qua lại, toàn bộ là nhân mã Lục Ảnh huyết tông, khí thế hùng hổ.
Lâm Hiền Ngọc nhìn Mục Vân, cười nói.
- Ta nói không phải, ngươi cũng không tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận