Vô Thượng Thần Đế

Chương 3143: Vẫn y như là không hứng thú

- Làm sao vậy?
Mục Vân cười lạnh nói:
- Hiện tại, Thái Tuế Miên Chưởng này, ta đã nắm giữ tinh hoa chưa?
Thái Tuế Miên Chưởng, đúng là rất không tầm thường.
Hắn hiện tại chính là nhị hồn Thần Vương cảnh giới, đỉnh cấp nhất ngưng tụ chưởng lực, cũng chính là bảy ngàn đạo, còn chưa thể đạt tới vạn đạo.
Thế nhưng điều này cũng không có nghĩa, thực lực của Thái Tuế Miên Chưởng sẽ bị hao tổn.
Hắn mặc dù không cách nào ngưng tụ vạn đạo chưởng ấn, nhưng lại có thể cuồn cuộn không ngừng thúc giục thần lực của mình, tụ tập ra chưởng ấn.
So tiêu hao?
Vậy thì xem rốt cuộc ai tiêu hao qua ai.
Mục Vân điên cuồng tụ tập thần lực, một đạo mạnh hơn một đạo.
- Chư vị, gia trì thân thể ta!
Cực Phương tức giận quát.
- Tốt.
- Vâng.
Mọi người nhất thời một đám sử dụng năng lực toàn thân, bắt đầu đem thần lực quanh người từng đạo đánh ra, tụ tập đến trên người Cực Phương Động.
- Hữu dụng không?
Mục Vân hừ một tiếng, tầng tầng lớp lớp chưởng ấn, từng đạo tụ tập ra.
Trong phút chốc, chưởng ấn đầy trời, lại xuất hiện.
Hai bên lúc này hoàn toàn lẫn lộn.
Mọi người xung quanh đã sớm nhìn choáng váng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hai người lẫn nhau, tựa hồ không phân biệt thắng bại.
Phải biết rằng, bên người Cực Phương Động, nhưng tụ tập ước chừng có mười mấy vị Thần Vương, Mục Vân bất quá chỉ là một người, nhị hồn Thần Vương cảnh giới mà thôi.
- Kết thúc rồi.
Cực Phương Động hiện tại khí tức thân thể tăng vọt, một tiếng gầm thét, thần lực trước người hội tụ thành một đạo long ảnh, cắn xé, đánh về phía Mục Vân.
- Là nên kết thúc.
Mục Vân tự nhiên sẽ không nương tay.
Mười mấy thần vương tụ tập thần lực, rất lợi hại sao?
- Lưu Tinh Bạo Vũ!
Một đạo khí tức hùng hậu tản ra, trong thiên địa, trong nháy mắt đáp xuống thần lực công kích điên cuồng, tiếng ầm ầm, không dứt bên tai.
Song phương hiện tại hoàn toàn giao chiến cùng một chỗ, nhưng cùng với Mục Vân thi triển bí kỹ, lực lượng tầng tầng lớp lớp, mặt đất hiện tại, triệt để chấn động ra.
Phốc phốc phốc...
Trong nháy mắt này, Cực Phương Động một phương, hơn mười vị Thần Vương đột nhiên sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi đầm đìa, nở rộ ra hoa máu.
Bóng người Mục Vân hiện tại vẫn chưa dừng lại, phi nước đại mà ra.
Hắn vừa rồi sở dĩ triền đấu nửa ngày, chính là vì đem thần lực tụ tập bao phủ, khôi phục huyết khí, thi triển bí kỹ.
Giờ khắc này, bí kỹ thi triển ra, lực lượng bàng bạc, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Tiếng rắc rắc vang lên từng đạo.
Cuồng bạo khí tức, không ngừng nâng cao.
- A...
Cực Phương Động lúc này thân ảnh đột nhiên dừng lại, bị Mục Vân bắt lấy, ngã xuống đất.
- Nhiều người vẫn chịu không nổi sao?
Mục Vân hừ một tiếng.
- Xuống.
Một cước đá ra, thân ảnh Cực Phương Động, hiện tại giống như một quả đạn pháo, keng một tiếng, phá trận mà ra, rơi xuống ngoài thành.
Bị ném ra ngoài...
Nhìn thấy một màn này, trong lòng tất cả mọi người đều run rẩy một trận.
Tên này, quả thực vô pháp vô thiên.
Càn Tử Nguyên và Đỗ Sơn Ngọc bị ném ra ngoài.
Hiện tại Cực Phương Động cũng bị ném ra ngoài.
Cực Phương Động, là một trong tâm phúc của Huyễn Tuyệt công tử, khống chế nơi này, rất đắc lực.
Lần này, Mục Vân thật sự tính toán cùng Huyễn Tuyệt xé rách da mặt.
- Làm càn.
Hư không chi kiếm, từng đạo tiếng quát vang lên.
Tiếng kia vừa đến, một đạo thân ảnh đã giết tới.
Người tới một thân trường sam màu đen, phong độ nhẹ nhàng, giữa hai hàng lông mày, một tia tức giận, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhìn thấy người tới, mọi người lui xa hơn.
Huyễn Tuyệt.
Đệ tử chi thứ của Huyễn Ảnh tông, nhưng lần này, Huyễn Vũ cùng Huyễn Trần hai người chết, Huyễn Tuyệt nổi lên, thực lực tăng vọt, mời chào không ít đệ tử tông môn khác, nghe theo hiệu lệnh của mình.
Hiện tại ở trong Đồ Ma sơn, Huyễn Tuyệt cùng Thiên Trung Xu hai người, một nam một bắc, có thể nói là danh tiếng vang dội, không ai dám chọc vào.
Đại đa số mọi người đều ôm ý nghĩ cuối cùng tránh thoát nửa năm nay, rời khỏi nơi này, trở thành đệ tử Chân Vũ học viện, cũng không muốn, cũng không dám đi trêu chọc Huyễn Tuyệt.
- Chính chủ rốt cục xuất hiện.
Nhìn thấy người tới, Mục Vân mỉm cười.
- Ngươi là ai?
Huyễn Tuyệt nhìn Mục Vân, mở miệng quát.
- Mục Vân.
Thản nhiên vung hai tay, Mục Vân thản nhiên nói:
- Ngươi cũng muốn báo thù phải không? Vậy thì đến đây.
Vừa nghe lời này, hô hấp mọi người chậm lại.
Điên rồ.
Điên cuồng không có biên giới.
Lời này của Mục Vân, không khác gì khiêu khích Huyễn Tuyệt.
- Thứ không có mắt, Mục Vân ta từ trước đến nay nhìn không quen, chuyện không liên quan đến mình, treo lên cao, ta cũng sẽ không xen vào việc của người khác!
Mục Vân một lần nữa nói:
- Thuộc hạ ngươi mù mắt, muốn chiếm tiện nghi của ta, vậy để cho bọn họ nhìn, tiện nghi của ta, có phải dễ chiếm hay không.
- Nếu ngươi không có mắt, ta cũng có thể cho ngươi nhìn, thực lực của ta…
Nói hai ba câu, trong lời nói của Mục Vân, khắp nơi đều lộ ra bá đạo cùng cuồng vọng.
Tiểu tử này, không sợ chết sao?
Nhìn thấy cảnh này, mọi người kinh hãi.
Bên người Huyễn Tuyệt, mấy đạo thân ảnh, khí tức đều rất cường đại, phần lớn đều cảnh giới nhất phách Thần Hoàng.
Hiện tại, Huyễn Tuyệt cẩn thận đánh giá Mục Vân, trong mắt lặng yên nở rộ một tia tức giận.
Chỉ là trong lúc bất chợt, Huyễn Tuyệt lại mỉm cười.
- Ha ha, Mục Vân, nói nặng rồi.
Huyễn Tuyệt khẽ cười nói:
- Thuộc hạ không hiểu chuyện, thực lực không đủ, trêu chọc người không nên trêu chọc, giết thì giết.
- Mục huynh, nếu đã tới rồi, nơi này có một chuyện tốt, không biết có cảm thấy hứng thú hay không?
- Không có hứng thú.
Mục Vân phất phất tay nói:
- Ta đến nơi này, chỉ là vì tránh né ác ma nhân, những thứ khác, xin lỗi, ta không có hứng thú tham gia.
Mục Vân làm sao không nhìn ra tâm tư đối phương quỷ quyệt.
Giết đám người Đỗ Sơn Ngọc và Cực Phương Động, tổn thất trợ thủ đắc lực, Huyễn Tuyệt này, cư nhiên không tức giận?
Đùa ta đấy à.
Trước mắt Huyễn Tuyệt chiêu thu tâm phúc, ngày sau tiến vào Chân Vũ học viện, vậy đều trợ thủ đắc lực của hắn, có thể bồi dưỡng thành đảng phái của mình, những người này đã chết, Huyễn Tuyệt Không tức mới là lạ.
- Hà tất phải sốt ruột từ chối như vậy?
Huyễn Tuyệt lần nữa cười nói:
- Chuyện liên quan đến Chân Vũ Lệnh, Mục huynh chẳng lẽ thật sự không quan tâm sao?
Chân Vũ Lệnh.
Nghe được lời này, hô hấp mọi người ở đây đều dồn dập.
Bọn họ tiến vào Đồ Ma sơn đã hơn bốn năm, nhưng mười khối Chân Vũ Lệnh, không có nghe được một chút tin tức.
Chẳng lẽ Chân Vũ lệnh, ở trong cổ bảo này?
- Vẫn không có hứng thú như trước.
Mục Vân lại nói:
- Chân Vũ Lệnh, các ngươi đi tranh đoạt là được rồi, ta nói rồi, ta chỉ muốn nghỉ chân ở đây, thuộc hạ của ngươi có mắt không tròng, ta giết bọn họ, ngươi nếu báo thù liền báo thù, nếu không báo thù, xin lỗi, ta muốn tìm chỗ ở.
Dứt lời, Mục Vân mang theo đám người Sở Hạc, rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận