Vô Thượng Thần Đế

Chương 3153: Phụ thân ngươi tên là Thương Diễm

Thử ngẫm lại xem, cửu tộc tụ tập các cường giả Tổ Thần đỉnh cao, có bao nhiêu?
Mình một mình độc chiến, còn ngưng tụ hai hồn, trợ giúp Huyền Thiên vạn sĩ?
Cũng quá phóng đại đi.
Mục Vân nhìn Thương Bắc Huyền, kinh ngạc nói không nên lời.
- Về sau, trận chiến Đồ Ma sơn chấm dứt, mà mọi người chuyển dời đến Trảm Vân hạp cốc, ở nơi đó, Mục tộc Thái Tử, hoàn toàn ngã xuống.
- Nhưng hai đạo thần hồn này, lại được bảo tồn lại.
- Sau đó bị tộc trưởng Chiêm tộc phong ấn ở đây, thời gian vạn năm, Chiêm tộc cách một đoạn thời gian, sẽ phái người đến gia cố phong ấn, chờ đợi hai hồn ở đây, tán loạn trong thiên địa.
- Nhưng Mục tộc Thái Tử là nhân vật bậc nào? Hai hồn này trải qua vạn năm, vẫn không có tán loạn, lần này, ta chính là muốn cởi bỏ phong ấn, phóng thích ra hai hồn của Thái Tử, hai hồn được tự do, phụ thân ta có thể cứu Mục tộc Thái Tử sống lại, Thái Tử sống lại, tai ương diệt đỉnh của cửu tộc ẽ đến.
- Cho dù ta chết, cừu hận của Thương gia ta, cũng có thể được báo.
Thương Bắc Huyền hiện tại thần sắc trịnh trọng, từng lời từng câu, phát ra từ tận đáy lòng.
Vì việc này, phụ thân trù tính vạn năm, thành lập Thương Long Hiên, phát triển đến bước này, chính là vì chờ đợi ngày hôm nay.
- Cha ngươi?
Mục Vân nhìn Thương Bắc Huyền, hiện tại, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
- Họ Thương. Ngươi cha tên là... Thương Diễm?
- Ngươi làm sao biết được?
Nghe được lời này, Thương Bắc Huyền sửng sốt.
Phụ thân hắn chính là Hiên chủ Thương Long Hiên.
Nhưng nhiều năm như vậy, phụ thân vẫn mai danh ẩn ẩn, đổi tên thành Thương Trọng Hỏa, căn bản không ai biết, tên thật của phụ thân hắn.
- Phụ thân ngươi chính là Huyền Thiên vạn sĩ, đại đội trưởng đại đội thứ hai Thương Diễm, đúng không?
Mục Vân hiện tại thở ra một hơi, chua xót nói.
Thương Bắc Huyền không trả lời, nhưng trong mắt rung động, chứng minh Mục Vân nói không sai.
- Ngươi......
Thương Bắc Huyền ngẩn người, nói:
- Ngươi sao có thể biết những thứ này?
- Đơn giản, bởi vì. Tên ta là Mục Vân.
Trong mắt Mục Vân, một tia ánh sáng hiện lên.
- Bảo ngươi cha dừng lại!
Mục Vân hiện tại nói:
- Nếu nơi này là nơi phong ấn của Chiêm tộc, vậy phụ thân lực lượng một mình ngươi, làm sao có thể cởi bỏ phong ấn đây?
- Nhất định có thể cởi bỏ.
Thương Bắc Huyền hiện tại chém đinh chặt sắt nói:
- Lần này cho dù tính mạng phụ tử ta có mất, cũng có thể cởi bỏ.
- Đúng vậy.
Đột nhiên, một tiếng nho nhã hiện tại vang lên.
Thân ảnh trong gương đi ra, một thân trường sam, khuôn mặt trung niên, có chút bình tĩnh.
Nhưng thân thể run rẩy kia, cũng đủ để nhìn ra, tình huống hiện tại của người này, cũng không thể lạc quan.
- Thương Diễm, ngươi chẳng lẽ muốn đem mạng của nhi tử mình kéo vào sao?
Mục Vân trầm hét một tiếng, sắc mặt tái mét.
- Vậy thì sao?
Thương Diễm quát to, một tia khí tức nho nhã trên người đã không còn sót lại chút gì.
Hai tay nắm chặt, cắn chặt răng, Thương Diễm mạnh mẽ quát:
- Tiểu tử, ngươi ít ở chỗ này xen vào việc của người khác, nếu không, ta không ngại giết ngươi.
- Phải không?
Mục Vân hừ nói:
- Huyền Thiên vạn sĩ, chết còn chưa đủ nhiều phải không? Truy Thiên Mệnh chết, đại đội thứ tám, cơ hồ toàn bộ táng thân, ngươi còn ngại trả giá không đủ sao?
- Chính là bởi vì như thế, ta mới muốn cứu ra hai hồn của điện hạ.
Thương Diễm quát:
- Ta hao phí thời gian vạn năm, tìm được cơ hội này, thời gian vạn năm, ngươi hiểu không? Thực lực của ta không ngừng giảm xuống, nếu không làm, ta không có cơ hội làm.
- Lão Bát chết rồi, lão Tứ chết, lão Ngũ, lão Lục cũng đã chết, điện hạ đã chết...
Thương Diễm mãnh liệt quát:
- Thương Diễm ta, có mặt mũi gì sống sót trên đời?
- Mục đích duy nhất ta còn sống chính là giải cứu điện hạ, tận mắt nhìn thấy điện hạ, khôi phục Mục tộc, quang phục uy danh Huyền Thiên vạn sĩ ta.
- Hồ đồ.
Mục Vân giận dữ quát:
- Chuyện của ta, ta tự mình sẽ làm, ngươi nếu thật sự vì ta suy nghĩ, vậy thì nên bảo vệ tốt mạng sống của mình, chờ ta trở về.
Cái gì?
Ta?
Nghe được lời này, Thương Diễm sửng sốt, Thương Bắc Huyền cũng sửng sốt.
- Dừng tay đi.
Mục Vân hiện tại mở lời.
Bá bá bá......
Từng đạo thân ảnh vào hiện tại xuất hiện.
Ba người cầm đầu chính là Thương Cư Chính, Dung Thanh Hà cùng Lục Kính Tùng, cùng với hơn năm trăm người đại đội thứ tám biến thành cốt linh.
- Thương đội trưởng.
Nhìn thấy Thương Diễm, ba người Thương Cư Chính ngẩn ra.
- Các ngươi... Chưa chết à?
Thương Diễm nhìn thấy ba người, hoàn toàn trợn tròn mắt.
- Chết rồi.
Thương Cư Chính cười khổ nói:
- Chúng ta đã chết, bất quá là biến thành cốt linh, hơn nữa điện hạ vì chúng ta trọng tố thân thể, bất quá, chỉ là thân thể mà thôi, thoạt nhìn chỉ là có dáng người.
- Điện hạ?
Thương Diễm hoàn toàn cho choáng.
- Đúng vậy.
Thương Cư Đang đột nhiên vỗ đầu một cái, cười nói:
- Nhị đội trưởng, ngươi chỉ sợ không biết, vị này, chính là điện hạ.
- Điện hạ?
Hai cha con lại choáng.
- Đúng vậy.
Thương Cư Chính mở lời:
- Điện hạ năm đó chết trận không sai, nhưng có thể sống lại, trải qua hai đời, lại trở về, ngươi không tin lời chúng ta, dù sao cũng nên tin tưởng lời nói của mấy vị lão tổ tông chứ?
Đông đông đông...
Trong phút chốc, ba tòa thánh bia tại hiện tại, hạ xuống.
Hư ảnh của ba người Mục Quy Phàm, Mục Phong Tiếu, Mục Phong Trần lần lượt xuất hiện.
- Lão tộc trưởng.
Nhìn thấy Mục Phong Trần, Thương Diễm phốc phốc một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
- Phải không? Tiểu Thương?
Mục Phong Trần nhìn thấy Thương Diễm, cũng kinh ngạc không thôi.
- Hắc hắc, không tệ không tệ, tiểu tử ngươi không chết, lúc trước ta đã xem, Huyền Thiên Vạn Sĩ, chỉ có ngươi và Bạch Tử Huyền hai tên gia hỏa đầu linh động, hảo gia hỏa, không chết rất tốt, không chết rất tốt, vừa rồi Vân nhi trở về, cần ngươi hỗ trợ.
- Lão tộc trưởng, thuộc hạ không dám.
Thương Diễm cung kính nói:
- Phàm là điện hạ ra lệnh một tiếng, thuộc hạ cam nguyện đi xông pha khói lửa.
- Đầu linh quang? Ta thấy một chút cũng không linh quang.
Mục Vân hiện tại hừ một tiếng, nhìn Thương Diễm, nói:
- Mau dừng hết thảy.
- Điện hạ.
Thương Diễm nhìn Mục Vân, hiện tại cảm giác giống như nằm mơ.
- Chuyện chi tiết, lần thí luyện này chấm dứt, ta sẽ tìm ngươi nói.
Mục Vân một lần nữa nói:
- Bây giờ ta, mệnh lệnh ngươi dừng lại.
Sắc mặt Mục Vân hơi lạnh, hắn thật sự tức giận.
- Ngươi trung thành, ta tự nhiên hiểu được, nhưng ngươi nếu bởi vậy để cho cốt nhục ngươi táng mệnh, Thương Diễm, có tin hay không ta có thể chém ngươi!
Mục Vân hiện tại, đúng là rất tức giận.
Thương Diễm không tiếc hy sinh tính mạng Thương Bắc Huyền, cũng muốn phóng thích ra hai đạo thần hồn của hắn, hành động này, làm cho hắn thật sự tức giận.
Lòng trung thành như vậy, mặc dù hắn cảm động, nhưng hắn không muốn.
Huyền Thiên Vạn Sĩ, mỗi người đều có cha mẹ, không ai nên vì hắn mà đoạn tính mạng của mình.
Huống chi là tính mạng cốt nhục của mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận