Vô Thượng Thần Đế

Chương 3157: Mình cùng chính mình đối thoại (1)

- Giữ lại hai hồn của Thái Tử Mục tộc, đến lúc đó Chiêm tộc ngươi sơn cùng thủy tận, có thể dựa vào hai hồn này, trợ giúp Chiêm tộc ngươi, đạt được tư cách đàm phán.
- Thời gian vạn năm, hai hồn tuy chưa chết, nhưng ta nghic cũng đi đến tận cùng.
Phụ thân ngươi làm chuẩn bị hai tay, thật đúng là tính toán rất tốt.
- Nói bậy nói bạ.
Chiêm Thiên Vũ hừ nói:
- Tử Cực tôn giả, ta niệm ngươi khi còn sống chính là một Tổ Thần cự phách, không muốn để cho một đời anh danh của ngươi chôn vùi, nếu ngươi ngươi không biết tốt xấu gì, ta không ngại, giết ngươi.
- Chẳng lẽ ngươi thật nghĩ rằng, ta giết không chết ngươi?
Vừa nghe lời này, Tử Cực tôn giả nhất thời điên cuồng cười to.
- Giết ta? Chiêm Thiên Vũ, phụ thân ngươi ở đây, cũng không dám nói cuồng ngôn như thế, hôm nay, ta làm thịt ngươi, nói cho Chiêm Sùng Hoán, chút tâm tư nhỏ này cuẩ Chiêm tộc, cũng đừng mất mặt.
- Các lão đồng bọn, thời gian cấp bách, cũng đừng giấu diếm.
Tử Cực tôn giả dứt lời, nhất thời, khí tức điên cuồng bắt đầu khởi động, thiên địa xung quanh, từng đạo khí tức bàng bạc, phá không mà ra.
- Lục Diễm Mặc Tôn.
- Thanh Vân Sơn Tôn.
Nhìn từng đạo thân ảnh xuất hiện, sắc mặt Chiêm Thiên Vũ đại biến.
- Chiêm Thiên Vũ, hiện tại, là ai giết ai?
- Hừ.
Chiêm Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Năm đó mười ba người các ngươi chết như thế nào, hoàn toàn quên mất phải không?
- Truyện cười.
Lục Diễm Mặc Tôn xuất hiện, một thân hỏa diễm màu xanh thiêu đốt, bộ dáng vô cùng xấu xí, quát:
- Năm đó Mục tộc Thái Tử, đúng là cửu thiên thập địa, hoàn toàn là cường đại không thẹn với danh xưng, nhưng Chiêm Thiên Vũ ngươi có thể so sánh được với một ngón tay của hắn sao?
- Muốn giết chúng ta, ý nghĩ khác thường.
Dứt lời, Lục Diễm Mặc Tôn xông ra ngoài.
- Chúng ta ngăn cản tiểu tử này, ta sẽ phá vỡ phong ấn này, phóng thích ra thần hồn của Thái Tử Mục Tộc, hai đạo thần hồn này, chính là thiên hồn cùng mệnh hồn, nếu chúng ta có thể cắn nuốt, nói không chừng có thể chết mà sống lại, một lần nữa ngưng tụ hồn phách, lần nữa đứng trên đầu trời đất.
- Tốt!
Nhất thời, tiếng bá bá bá xé gió vang lên, bốn đạo thân ảnh đánh về phía Chiêm Thiên Vũ.
Tử Cực Tôn Giả lại mang theo mấy người khác, chạy như bay ra.
Xích sắt còn lại, lúc này bị từng đạo xé rách ra.
Giờ khắc này, một trong hai quan tài bắt đầu run rẩy, toàn bộ Huyền Thiết Sơn, đều không thể áp chế.
- Một quan tài muốn mở ra, chư vị, không thể để cho thần hồn Mục tộc Thái Tử chạy đi.
- Tốt.
- Vâng.
Rầm rầm, bảy đạo thân ảnh, hiện tại vây quanh Huyền Thiết Sơn.
Mọi người hiện tại, trong lòng tràn ngập sát khí.
Mục Vân hiện tại, chỉ cảm thấy trái tim mình kịch liệt nhảy lên, trong nguyên thần trong đầu, Địa Hồn cùng Thiên Hồn hiện tại, điên cuồng run rẩy, hưng phấn không thôi.
Toàn bộ thân thể hắn, không tự chủ được bắt đầu xao động.
Ầm...
Trong phút chốc, một quan tài hiện tại, mở ra.
Toàn bộ Đồ Ma sơn, trong phút chốc, thiên địa quy về yên tĩnh.
Trên hư không, một đạo thân ảnh, ngạo nghễ đứng vững.
Một mái tóc dài màu đen, buộc sau đầu, mặc chiến giáp màu bạc, dung nhan cứng cỏi sắc bén, thân hình thẳng tắp. Trong tay, một cây trường thương, ngạo nghễ chắc chắn.
- Mục tộc Thái Tử.
Nhìn thấy hư ảnh, bên trong thân thể Tử Cực tôn giả, lực lượng nổ tung, từng đạo ba động.
Trong lòng hắn phẫn nộ cùng cuồng bạo, hiện tại hoàn toàn không cách nào áp chế.
- Tử Cực tôn giả.
Tiếng đạm mạc vang lên, đôi mắt hư ảnh kia mở ra, nhìn thẳng Tử Cực tôn giả.
- Thì ra, ngươi không chết!
Hư ảnh hờ hững nói.
- Thần hồn ngươi bất diệt, ta làm sao có thể chết?
Tử Cực tôn giả kịch liệt ho khan, tiếng khàn khàn nói:
- Tử Cực tôn giả ta, đời này, lên trời xuống đất đều muốn giết ngươi.
- Ồ? Phải không?
- Nói nhảm ít nói, làm thịt hắn.
Một vị Tổ Thần Ác Ma lao ra.
- Giết ta? Trừ phi Huyết Kiêu tự mình đến, còn có khả năng.
Lời nói lạnh nhạt, hư ảnh cầm trường thương trong tay, một thương chọn ra.
- A...
Trong nháy mắt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tôn giả xông lên phía trước, ngực bị trường thương xuyên thủng, trên trường thương, một cỗ lực cắn nuốt điên cuồng tản ra, thân ảnh tôn giả kia, hoàn toàn khô quắt, nổ thành bột phấn.
Lần này, là... Hoàn toàn biến mất.
Một thương, chết.
Chiêm Thiên Vũ nhìn thấy một màn này, trong lòng chua xót.
Đây chính là Thái Tử Mục tộc.
Lực lượng một hồn của đối phương còn mạnh hơn thực lực cả người hắn.
Nhưng bây giờ, một hồn phóng thích, nếu Mục Vân đào thoát, thần giới, sẽ lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn, Chiêm tộc, cũng sẽ bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió.
- Đáng giận.
Tử Cực tôn giả không nghĩ tới, bị trấn áp vạn năm, một hồn lực của Mục Vân vẫn mạnh mẽ như vậy.
Đây quả thực là trái với đạo của trời đất.
Nhưng Mục Vân này, tựa hồ bất cứ lúc nào bày ra thực lực, đều vi phạm thiên địa chi đạo, Cửu Mệnh Thiên Tử, khủng bố như thế.
- Tử Cực tôn giả, ta lại đưa ngươi thêm một lần đến hoàng tuyền.
Lời nói lạnh nhạt lại vang lên, trường thương kia, hiện tại lại lần nữa đánh về phía Tử Cực tôn giả.
- Huyết Linh Uyên, cứu ta.
Tử Cực tôn giả hiện tại hét lớn một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Phanh...
Đột nhiên, một tiếng nổ tung vang lên, Huyền Thiết Sơn run rẩy ba phần, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Một đạo thân ảnh này, không giống bộ dáng ác ma của mười mấy tôn giả còn lại, mà là một đạo thân ảnh, bóng người.
Bóng người nọ, mặc huyết bào, toàn thân cao thấp, ẩn núp dưới huyết bào.
Cởi mũ máu trên đầu xuống, một đạo thân ảnh kia ngẩng đầu, nhìn hồn hư ảnh của Mục Vân.
- Mục tộc Thái Tử, đã lâu không gặp.
- Huyết Linh Uyên.
Hai má dưới mũ máu kia cực kỳ khủng bố, một khuôn mặt, hiện tại biến mất một nửa, chỉ có một nửa còn lại, toàn bộ đầu, đều bị gọt đi một phần tư.
- Huyết Linh Uyên là ai?
Mục Vân hỏi Thương Bắc Huyền.
- Phó tộc trưởng Huyết tộc, năm đó, chết trong tay điện hạ, ác ma này, cư nhiên cũng lấy trạng thái quỷ dị như vậy sống sót.
Thương Bắc Huyền trong lòng cũng kinh hãi.
- Huyết Linh Uyên, năm đó chính là gia hỏa Huyết tộc gần với tộc trưởng, so với Huyết Kiêu còn hơn một bậc, không nghĩ tới...
Huyết Linh Uyên.
Trong lòng Mục Vân thấp giọng niệm.
Xem ra, trận chiến năm đó, người chết trong tay mình, đếm không xuể.
Chỉ là nhìn thấy một hồn ngày xưa của mình cường đại như thế, trong lòng Mục Vân cũng khó tin.
Lúc trước hắn dung hợp đệ nhất hồn, đệ nhất hồn kia cũng không phải hoàn chỉnh.
Hiện tại xem ra, hồn thứ hai này mới là một trong ba hồn hoàn chỉnh.
Nhưng Mục Vân càng lúc càng khó hiểu.
Lấy thực lực thông thiên của phụ thân, đến nơi này, cướp đoạt hai hồn này, một lần nữa làm mình sống lại, chẳng phải càng dễ dàng hơn so với thi triển Tam Sinh Chuyển Thế Chú sao?
Cũng không cần tốn công sức thủ đoạn, khiến cho mình từ trong thế giới nhỏ, từng bước từng bước leo lên.
Chính xác thì tại sao?
Mục Vân càng lúc càng không rõ.
Hơn nữa, càng làm cho Mục Vân tò mò chính là, địa hồn ngày xưa của mình đã bị dung hợp, mà nơi này có được hai hồn, bảy phách kia, dựa theo ý tứ của phụ thân, cũng là rải rác trong thần giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận