Vô Thượng Thần Đế

Chương 3167: Ta là cùng các ngươi thương lượng

Hắn đạt tới cảnh giới Thần Hoàng, bất kể Nhất Diệp kiếm lúc trước, hay là Thái Tuế Miên Chưởng, Huyền Lôi Thiên Nguyên Ấn, lực lượng đều quá yếu một chút.
Hắn hiện tại cần là thất phẩm thần quyết.
Nhưng đối mặt với Thái Ất Tuyên, hiện tại hắn không cần vận dụng thần quyết, dù cho Thái Ất Tuyên là cảnh giới tam phách Thần Hoàng.
Nhưng hắn ở trước mặt Mục Vân, thật sự quá yếu.
Cảnh giới Thần Vương, Thần Hoàng, tam hồn thất phách ngưng tụ, là tăng lên thần thể của võ giả.
Mà Mục Vân hiện tại, trải qua long khí cải tạo, có thể nói thần thể còn dẻo dai hơn so với ngũ phách Thần Hoàng.
Tốc độ lực lượng, về cơ bản, cách xa Thái Ất Tuyên ba đường phố không phải là một vấn đề.
- Ta nói, ngươi muốn giết ta, ta sẽ cho ngươi biết cảm giác sinh mệnh trôi qua.
Bàn tay Mục Vân nắm chặt, cánh tay đột nhiên vung ra, một đạo quyền ấn, nghiền ép ra ngoài.
- Muốn chết.
Thái Ất Tuyên không nghĩ tới Mục Vân là nhị phách Thần Hoàng, lại dám ngạo khí như vậy, thế mà không dùng bất kỳ thần quyết nào, cùng hắn giao thủ.
Đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với hắn.
Bàn tay vừa nhắc tới, thần lực chưởng ấn, hiện tại lần nữa phóng đại, ước chừng gia tăng không chỉ gấp đôi.
- Thái Ất chân chưởng.
Thái Ất Tuyên vung ra một chưởng, lực đạo cường đại, nhanh chóng khuếch tán ra.
Ầm...
Thân ảnh hai người chạm nhau, tiếng cuồng bạo nhất thời nổ tung ra.
- Muốn chết.
Thái Ất Tuyên cười nhạo một tiếng, nhìn bóng dáng Mục Vân không ngừng lùi lại.
- Phải không?
Lúc đầu, thân ảnh Mục Vân lùi lại, hiện tại lại không ngừng tới gần.
Trong phút chốc, một cỗ lực lượng cường đại, sau khi bắn ngược lại, hiện tại lại bắn trở về.
Đông...
Tiếng nặng nề vang lên, lực lượng cường đại kia bắn tới trước người Thái Ất Tuyên.
Một tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên vang lên, thân thể Thái Ất Tuyên hiện tại, chật vật lui về sau.
Nhưng Mục Vân lại không chịu buông tha, lấn thân mà lên.
Bàn tay chộp ra, một đạo chưởng ấn hùng hậu, nhất thời đánh ra.
- A...
Hai tay Thái Ất Tuyên hiện tại bị Mục Vân bắt được, ném trên mặt đất, Mục Vân đạp một cước lên lưng hắn, làm cho hắn không cách nào nhúc nhích mảy may.
- Đánh bóng mắt chó của ngươi nhìn cho rõ ràng, lần sau, lại muốn gây chuyện, trước tiên xem ngươi có bản lĩnh này hay không
Mục Vân hừ lạnh nói.
- Đáng giận.
Lực đạo toàn thân Thái Ất Tuyên hiện tại bị khóa lại, căn bản không thể đề nổi lực lượng để phản kháng Mục Vân.
Thật khó tưởng tượng, hắn là một tam phách Thần Hoàng, ngay cả năng lực bức bách Mục Vân thi triển Thần Quyết cũng không có.
Quả thực là mất mặt ném đến nhà bà ngoại.
- Mục Vân, ngươi ít đắc ý.
Thái Ất Tuyên không chút nản lòng nói:
- Trong Chân Vũ học viện, người muốn giết Tuyết Trục Ảnh báo thù, nhiều không đếm được, Tuyết Trục Ảnh bị Huyền Tử Bách mang đi, giết không được hắn, nhưng ngươi, nên cẩn thận là hơn...
- Ta cẩn thận?
Mục Vân một lần nữa nói:
- Ta cẩn thận hay không cẩn thận, không cần ngươi quan tâm, ngươi trước quan tâm đến mạng sống của mình, mới là cần.
Dứt lời, bàn tay Mục Vân nắm chặt thành quyền, lực lượng ầm ầm, từng tia từng chút tràn ra, lực lượng kia vào hiện tại, làm cho người ta có cảm giác mờ ám, nhưng Thái Ất Tuyên không chút hoài nghi, một quyền này rơi xuống, tính mạng hắn khó bảo toàn.
- Mục Vân, ngươi làm gì, ngươi muốn làm gì?
Thái Ất Tuyên hoảng hốt.
- Ngươi nói ta làm gì?
Mục Vân lại nói:
- Nếu lưu thủ với ngươi, ngày sau trong Chân Vũ học viện, mỗi người cho rằng Mục Vân ta là quả hồng mềm muốn giết ta, ta chẳng phải là phiền toái nhiều lắm sao.
- Nếu ngươi đã cam nguyện đi ra làm chim đầu đàn, ta sẽ làm thịt ngươi trước, sau đó định đoạt.
- Ngươi dám!
Thái Ất Tuyên hô to nói:
- Ta chính là thánh đồ của Chân Vũ học viện, học viện có thiết luật, không được tự giết lẫn nhau.
- Thiết Luật? Ta xem thiết luật này, Thái Ất Tuyên ngươi, cũng không để ở trong lòng.
Mục Vân hừ một tiếng, đánh ra một quyền.
Thái Ất Tuyên muốn trốn, nhưng hiện tại, làm sao tránh được.
Mục Vân cư nhiên thật sự... Thật sự muốn giết hắn để lập uy.
- Không.
Một tiếng quát khẽ vang lên, nhưng nắm đấm của Mục Vân vẫn rơi xuống.
Phanh...
Trong phút chốc, một tiếng nổ vang lên.
Thế nhưng tràng diện máu tươi cũng không có xuất hiện.
Bàn tay Mục Vân, cách Thái Ất Tuyên một tấc, đột nhiên dừng lại.
Một đạo thân ảnh, hiện tại xuất hiện ở bên ngoài Chân Vũ Đường.
- Quy củ học viện không thể phá, Mục Vân, chú ý chừng mực của ngươi,
Đổng Thế Thành không biết từ khi nào xuất hiện bên ngoài đại điện, nhìn thấy một màn này, tiếng lạnh nhạt nói.
- Trưởng lão nói đúng.
Mục Vân hiện tại nắm đấm nhấc lên, nói:
- Ta chỉ là đùa giỡn mà thôi.
Chỉ đùa thôi sao?
Nghe được lời này, Thái Ất Tuyên tức muốn nổ phổi.
Vừa rồi nếu không phải trưởng lão ra tay, mạng nhỏ của hắn hiện tại chỉ sợ là đã không còn.
Nhưng Mục Vân bây giờ lại khí định thần nhàn nói, đùa giỡn mà thôi.
Tên này căn bản không đem tính mạng của hắn để ở trong lòng.
Không kiêng nể gì cả.
- Mau đi nhận thân phận bài của mình.
Đổng Thế Thành một lần nữa nói:
- Là thánh đồ, rất nhiều chuyện, ngươi trước tiên tìm hiểu một chút thì tốt hơn.
- Tuân mệnh.
Mục Vân chắp tay, không nói nhiều.
Đổng Thế Thành thoạt nhìn vẻ mặt lãnh đạm, đối với người tựa hồ rất đạm mạc, nhưng hai lần gặp mặt, Mục Vân có thể cảm giác được, lòng người này không tệ.
Theo Thương Bắc Huyền tiến vào đại điện, Mục Vân nhìn về phía Thái Ất Tuyên.
- Lần sau, phải tìm hiểu rõ đối thủ.
Mục Vân cười nhạo một tiếng, xoay người tiến vào trong đại điện.
- Đáng ghét, đáng ghét.
Thái Ất Tuyên hiện tại nắm chặt hai đấm, cực kỳ tức giận.
- Đừng mất mặt.
Đổng Thế Thành hiện tại tiến lên, hừ nói:
- Muốn tìm hắn phiền toái, cũng trước tiên nhìn thực lực của mình, bằng không làm hết những chuyện mất mặt, ngươi không ngại mất mặt, phụ thân ngươi còn ngại mất mặt.
Nghe được lời này, sắc mặt Thái Ất Tuyên xanh trắng một trận.
Một cơn bão, kết thúc ở đây.
Chỉ là trận phong ba này, cũng để cho Mục Vân biết.
Hắn vì Tuyết Trục Ảnh, xả thân chống cự Hình Thiên viện trưởng, vô hình, rất nhiều người trói hắn và Tuyết Trục Ảnh cùng một chỗ.
Hiện tại Tuyết Trục Ảnh bị viện trưởng Huyền Tử Bách mang đi, không biết tung tích, một số người sẽ khuếch tán oán hận lên người hắn.
Chẳng qua, như vậy cũng tốt.
Ít nhất Tuyết Trục Ảnh bây giờ, hẳn là an toàn.
Sau khi tiến vào trong đường, nhận được bảng tên thân phận thánh đồ, Mục Vân dựa theo lệnh bài chỉ thị, tìm được chỗ ở của mình.
Trong sơn mạch, dưới chân một ngọn núi, lầu các ba tầng, kiến tạo có chút khí phách, từng đạo thiên địa thần lực, chen chúc tụ tập.
Thánh đồ, cảnh giới Thần Hoàng, chính là hạch tâm của Chân Vũ học viện.
Toàn bộ Chân Vũ học viện, ước chừng có hơn mười vạn người đự tử, mà Thánh đồ, bất quá chỉ là mấy ngàn.
Thế nhưng mấy ngàn người này, lại là hạch tâm của Chân Vũ học viện.
Trong phòng, tất cả đều có đầy đủ, vật cần tu luyện, mọi thứ đều không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận