Vô Thượng Thần Đế

Chương 3188: Moi tim (1)

Đám người Thương Diễm, hiện tại bất kể hết thảy, sát phạt quyết đoán.
Nhưng đám người Thiên Ngọc Tử hiển nhiên thấy rõ điểm này, Mục Vân tựa hồ là nguyên nhân chủ yếu khiến thần thú phát điên, nhất định phải giết hắn.
Hai bên triệt để huyết chiến.
Mà hiện tại, Thanh Xương Hà lao đến giết Mục Vân.
Giờ khắc này, bên cạnh Mục Vân, một gã hộ vệ cũng không có.
- Tiểu tử, chịu chết đi.
Bàn tay Thanh Xương Hà vung lên, một đạo thần lực bàng bạc lao ra, chém vào mặt ngoài thân thể của Mục Vân.
Ầm ầm một tiếng nổ tung vang lên, thân thể Mục Vân lui về phía sau, phun ra từng ngụm máu tươi.
Trái tim hắn đau đớn không thôi, căn bản không cảm nhận được tất cả những gì đã xảy ra xung quanh.
Một kích này khiến cho thần trí của hắn hơi thanh tỉnh một chút, nhìn thấy thân ảnh trước người, Mục Vân lau đi máu tươi ở khóe miệng.
- Đánh lén?
- Đánh lén?
Thanh Xương Hà cười nhạo nói:
- Đối phó với ngươi chỉ là một tiểu tử cảnh giới nhị phách Thần Hoàng, ta còn không cần đánh lén.
- Phải không?
Mục Vân hiện tại, bề ngoài thân thể, từng đạo long tức tản ra, bàn tay nắm chặt, từng viên huyền thiết cầu màu đen xuất hiện quanh người.
- Địa Bạo Thiên...
- A...
Chỉ là những thiết cầu màu đen kia còn chưa ngưng tụ ra, một đạo tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên vang lên.
Bóng dáng Mục Vân lại ngã xuống đất.
Hắn căn bản không cách nào ngưng tụ thần lực, huyết mạch lực hiện tại hơi xúc động, toàn thân giống như bị xé rách.
- Tiểu tử, xem ra... Ngươi không được.
Thanh Xương Hà hiện tại cười nhạo nói:
- Chỉ là cảnh giới nhị phách Thần Hoàng, dám đại náo ở Thanh Loan thành ta, giết hai vị cháu trai ta, ngươi, đáng chết.
Thanh Xương Hà vung tay lên, một quyền nện vào ngực Mục Vân.
Oa, phun ra một ngụm máu tươi, Mục Vân hiện tại, ánh mắt như muốn phun lửa, nhưng vị trí trái tim đau đớn, làm cho hắn không thể chịu đựng được.
Loại đau đớn đó, chưa bao giờ có.
Phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn nội tạng, khiến cho Mục Vân hiện tại, thân thể đều trở nên co rút.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Mục Vân hiện tại, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Thân thể của hắn, vô duyên vô cớ, cư nhiên sẽ biến thành bộ dáng này.
- Chịu chết đi.
Thanh Xương Hà khẽ quát một tiếng, trong bàn tay, một dải lụa màu vàng nhất thời hạ xuống. Dải lụa màu vàng dài tới ngàn thước, to mấy chục thước, hướng đến giữa thân thể Mục Vân, chia làm hai, chém xuống.
- Chịu chết đi.
Thanh Xương Hà thần sắc lạnh lùng, sát khí hiện lên.
Vù vù...
Nhưng hiện tại, một tiếng gió vang lên. Thanh Xương Hà chỉ cảm thấy sau lưng có một làn gió lạnh thổi tới, theo bản năng quay đầu lại nhìn lại.
Giờ khắc này, cả người hắn hoàn toàn ngốc nghếch.
Thân hình khổng lồ cao chừng vạn thước, hai cánh triển khai, rộng hơn vạn thước.
Không chỉ như thế, thân hình hùng vĩ kia giống như phượng hoàng, nhưng lại giống như Cửu Thiên Hùng Ưng, bộ lông màu xanh đen bao trùm bên ngoài thân thể, giống như chiến giáp uy vũ.
- Đây là...
Thanh Xương Hà nhất thời trợn tròn mắt.
- Cái quỷ gì...
Thanh Xương Hà hoàn toàn choáng váng.
- Vù vù...
Tiếng gió gào thét, Thanh Xương Hà giờ khắc này cứng ngắc cả người.
- Đây là... Cái gì.
Thanh Xương Hà triệt để mộng.
Thần thú khổng lồ hiện tại triển khai thân hình, hai cánh vung vẩy, từng trận liệt phong, như cuồng phong bão táp.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thấy thần thú tránh thoát trói buộc, Thiên Ngọc Tử trầm cao quát.
- Phó các chủ, chúng ta không khống chế được.
- Hiện tại còn sững sờ làm gì? Bắt lấy nó đi.
Thiên Ngọc Tử tức giận quát.
Bá bá bá......
Hơn trăm Thần Chủ, hiện tại nhất nhất phi thân mà ra, từng đạo lĩnh vực hiện tại khuếch tán ra, làm cho người ta có một loại khí tức cực kỳ mãnh liệt mênh mông.
- Ừ?
Thần thú lúc này lại vung vẩy hai cánh, xoay người nhìn về phía hơn trăm người tới gần, trong mắt một tia không kiên nhẫn xuất hiện.
Vù vù...
Trong phút chốc, thần thú khổng lồ vung lên hai cánh, gió mạnh thổi lên, tiếng phốc phốc, lúc này vang lên.
Mặt đất hiện tại, triệt để nổ tung ra.
Hơn trăm đạo thân ảnh, hiện tại, triệt để hóa thành thịt vụn, máu tươi nương theo gió mạnh, biến mất không thấy.
Hơn trăm Thần Chủ, toàn bộ chết.
Một màn này, làm cho tất cả mọi người choáng váng đầu óc.
Thân thể Thanh Xương Hà giờ này càng run rẩy.
Súc sinh này, tránh thoát trói buộc, như thế nào... Khủng bố như vậy?
Cái đầu cực lớn giống như đầu chim ưng, lao xuống, nhìn Thanh Xương Hà.
Phanh...
Sau một khắc, một lợi trảo chụp xuống, đầu Thanh Xương Hà, triệt để vỡ vụn.
Đến chết, hắn căn bản quên mất, cái gì gọi là phản kháng.
- Đáng chết.
Thanh Bình Thu hiện tại cũng hoàn toàn bối rối.
Súc sinh này quả thực khủng bố đến mức khiến người ta sợ hãi.
Thời gian vạn năm này, không nghĩ tới không ngừng bồi dưỡng, khiến cho súc sinh này cư nhiên cường đại loại tình trạng này.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, lúc trước súc sinh này vẫn rất yên tĩnh.
Cho dù bọn họ lấy máu huyết, thịt thú, tên này đều hơi giãy dụa một chút, căn bản không phản kháng.
Nhưng bây giờ, vì sao nhìn thấy Mục Vân, lại là loại bộ dáng cùng tư thái này?
Giờ khắc này, nương theo cự thú tới gần, Mục Vân cảm giác đầu sắp nổ tung ra.
Thế nhưng tên này, lại hướng hắn từng bước tới gần.
- Mặc Vũ, ra cho ta.
Mục Vân ra lệnh.
- Ta không đi ra ngoài.
Mặc Vũ hiện tại đang ở trong một sơn động củ Hoàng Tuyền đồ, lạnh run.
- Nhân loại các ngươi, không biết trời cao đất dày, quả thực là muốn chết, tên này, ta mới không để ý tới.
Kinh dị?
Mặc Vũ lại kinh hãi như thế?
Hắc Vũ chính là Thiếu tộc trưởng của một mạch Hắc Kỳ Lân của Kỳ Lân nhất tộc.
Lại có thể sợ hãi cự thú này như thế?
Cự thú này thoạt nhìn, như ưng như phượng, chuẩn xác mà nói, giống như là... Bằng.
Xưa có lời đồn, trong vạn tộc, có một loại tên Bằng, không sắc bén bằng ưng, không hào quang bằng phượng, nhưng lại trầm ổn đại khí, bàng bạc như núi.
Cánh của bằng, triển khai chừng mấy ngàn vạn dặm, có thể nói là che trời che đất.
Nhưng trước mắt, hiển nhiên không phải như vậy.
Cái đầu to lớn của đại bằng điểu lúc này giống như đại điện cao lớn trăm thước, một đôi mắt quả thực như một hồ nước đen kịt thật lớn.
Thân hình cao ngạo, hiện tại gắt gao kề sát Mục Vân.
Đột nhiên, thân hình đại bàng điểu bắt đầu thu nhỏ lại, hóa thành cao trăm thước, một đôi móng vuốt sắc bén, bắt tới phía Mục Vân.
- Làm càn.
Thương Diễm hiện tại không cách nào nhẫn nhịn nữa, xông về phía đại bằng điểu.
Nếu Mục Vân xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, hắn cả đời không thể tha thứ cho mình.
Nhưng trong phút chốc, Đại Bằng Điểu quay người lại nhìn, một đạo ánh sáng, bắn ra.
Ầm ầm một tiếng nổ vang, thân thể Thương Diễm nhất thời ngã xuống đất, toàn bộ thân ảnh hiện tại, không cách nào đứng thẳng.
Một màn này xuất hiện, mọi người nhất thời ai cũng không dám động đậy.
Rõ ràng, mục tiêu của đại điểu là Mục Vân.
Ai đến gần, người đó sẽ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận