Vô Thượng Thần Đế

Chương 3208: Thật Vô Dụng

Thời gian từ từ trôi qua, trong Chân Vũ học viện, triệt để bắt đầu sôi trào. Một ngày này, toàn bộ Chân Vũ học viện, tiếng chuông vang dội, từng đạo vang lên.
Nhiều Thánh đồ, trong lòng háo hức chờ đợi.
Cửu viện Đăng Thiên Lộ, tới rồi.
Nghe được tiếng chuông, Mục Vân cũng mỉm cười, từ trong nhập định, đứng dậy.
- Thời gian... Rốt cục đến rồi sao...
Diệu Tiên ngữ giờ phút này đến gần Mục Vân.
- Tiểu nha đầu không đơn giản, cảnh giới tam phách Thần Hoàng.
- Vẫn là đa tạ phu quân trợ giúp ây.
- Nàng ngược lại miệng rất ngọt.
Hai người nói chuyện với nhau vài câu, khởi hành, đi tới nơi tụ tập.
Lần này, nghe nói trong cửu đại học viện, ngay cả cổ tộc cũng có thanh niên xuất hành.
Chỉ bất quá, thiên chi kiêu tử trong cửu tộc đều là cảnh giới Thần Hoàng.
Tuy rằng cảnh giới tương đương với bọn họ, nhưng thời gian tu hành, cũng là so với bọn họ ít hơn mấy lần.
Những thiên chi kiêu tử kia, có thể nói là rồng phượng trong loài người chân chính.
Nghe nói bởi vậy, Chân Vũ học viện hạ xuống quy tắc mới, không biết rốt cuộc là cái gì.
Từng đạo thân ảnh, giờ phút này tụ tập ở quảng trường thánh đồ của Chân Vũ học viện.
Nhìn kỹ lại, một đám người dày dặt, ước chừng có hơn vạn đạo thân ảnh, tụ tập cùng một chỗ, ngược lại thập phần náo nhiệt.
Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ tìm một chỗ, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng quát to lớn, đột nhiên vang lên.
- Mục Vân, trận chiến Thiên Mệnh Đài, hiện tại Trầm Tòng Phong tới, ra chịu chết.
Một tiếng quát này, đinh tai nhức óc, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ chấn nhiếp.
Nghe được một đạo âm thanh này, Mục Vân nhíu mày.
Lập tức thở ra một hơi, cười nói:
- Ngược lại quên mất cái này...
- Có chắc chắn không? Tên kia chính là xếp thứ hai thất vương hoàng!
- Yên tâm đi, năng lực của phu quân, nàng còn không biết sao?
Mục Vân mỉm cười, thân ảnh chợt lóe, phi nước đại mà ra.
Bên trong Quảng trường, từng đài đá thật lớn, ngạo nghễ đứng thẳng.
Thạch đài kia, từng tòa cao hơn mười thước, dài rộng trăm thước, giờ phút này có đầy bóng người đang đứng.
Duy chỉ có một thạch đài, giờ phút này vô cùng trống trải.
Thẩm Tùng Phong một thân trường sam màu xanh nhạt, tóc dài phiêu phiêu, khí tức lúc ẩn lúc hiện, một bộ khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Xoạt...
Một đạo thân ảnh, giờ phút này rơi vào trên Thiên Mệnh Đài.
Chính là Mục Vân.
- Ta nghĩ rằng, ngươi không dám đến!
Thẩm Tùng Phong cười nhạo.
- Nếu như chỉ là ngươi, ta ngược lại không có gì không dám tới.
Mục Vân mở miệng:
- Xem ra mấy năm nay đã trôi qua, ngươi vẫn không có một chút tiến bộ nào!
- Ngươi......
Thẩm Tùng Phong hừ một tiếng, lập tức cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng đạt tới cảnh giới Thần Chủ, dễ dàng như vậy sao?
- Đương nhiên, ngươi chỉ là cảnh giới tam phách Thần Hoàng, căn bản không biết, ta xem ngươi ngay cả ngũ phách Thần Hoàng cảnh giới, cũng khó có thể đạt tới.
- Phải không?
Mục Vân cười nhạo một tiếng, lập tức bước ra, khí tức trên người từ từ thăng lên.
- Ngũ phách Thần Hoàng.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Tùng Phong nhất thời ngẩn ra.
Cảnh giới ngũ phách Thần Hoàng, ngưng tụ Thiên Trung phách, điểm này, không có khả năng giả tạo.
Mục Vân cư nhiên nhanh chóng đạt tới cảnh giới ngũ phách Thần Hoàng như vậy?
Tên này, ngắn ngủi vài năm thời gian, có tiến cảnh như thế, quả thực có thể so sánh cùng một ít yêu nghiệt trong cửu đại cổ tộc.
- Có kinh ngạc không?
Mục Vân lạnh nhạt nói:
- So với ngươi bao nhiêu năm bị vây ở cảnh giới thất phách Thần Hoàng, theo ta thấy, Thần Hoàng cảnh giới, cũng không phải quá khó đột phá!
- Ngươi muốn chết.
Thẩm Tùng Phong lạnh lùng quát một tiếng, trực tiếp giết ra.
Thiên Mệnh Đài, một khi lên đài, sinh tử do trời.
Đây cũng là quy củ mà Chân Vũ học viện từ xưa đến nay lập ra.
Hai đạo thân ảnh giờ phút này trực tiếp va chạm với nhau.
Phanh...
Từng tiếng phanh vang vào giờ phút này đột nhiên vang lên, Mục Vân căn bản không có bất kỳ lùi bước nào, trực tiếp bước ra.
Mà trong lòng bàn tay, một đạo long ảnh to bằng bàn tay chậm rãi ngưng tụ.
- Phải không? Cửu Nguyên Thần Quyết?
Trong đám người, một đạo nam tử mặc bạch y, tóc dài thành búi, kinh ngạc nói.
- Thế nào? Huyễn Phong, ngươi biết thần quyết tiểu tử này thi triển?
Bên cạnh bạch y nam tử, một nam tử sắc mặt hơi có chút âm u, nhưng âm thanh lại rất êm tai mở miệng.
- Ừm, lúc trước từng lựa chọn môn thần quyết này, đáng tiếc...
Huyễn Phong cười khổ nói:
- Không có tu luyện thành công!
- Ồ?
Nam tử âm thanh êm tai kia kinh ngạc nói:
- Cư nhiên còn có thần quyết ngươi không có tu luyện thành công?
- Thiên Minh Hạo, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta.
Huyễn Phong lần nữa nói:
- Cửu Nguyên Thần Quyết, chính là tụ tập cửu nguyên khí, nhưng hóa thành công kích bằng hiện thật!
- Thí dụ như Thiên Minh Hạo ngươi, giỏi dùng thương, tu luyện thần quyết này, ngưng tụ ra một thanh trường thương, công kích kia, có thể nói không chỉ đạt tới gấp mười lần lực bản thân.
- Lợi hại như vậy?
Thiên Minh Hạo cũng rõ ràng ngẩn ra.
Chỉ là nhìn về phía thần lực hình rồng nhỏ yếu đáng thương trong tay Mục Vân, Thiên Minh Hạo trong lòng cũng không đồng ý.
- Huyễn Phong, lần này cửu viện Đăng Thiên Lộ, nguyên bản không có đệ tử thiên tài trong cửu đại cổ tộc tham dự, ngươi ta nên là long tranh hổ đấu một phen, hiện tại xem ra...
Thiên Minh Hạo thản nhiên nói:
- Chỉ sợ hai người chúng ta nổi bật, đều không sánh bằng người nọ!
Theo ánh mắt Của Thiên Minh Hạo, Huyễn Phong nhìn về phía bên kia.
Ở nơi đó, trên đài chủ tịch, mấy đạo thân ảnh, giờ phút này nhất nhất đi tới.
Mấy người kia mặc quần áo màu lam nhạt, một đám thần thái ngạo cư, khí tức cường thịnh.
Đệ tử Chiêm tộc.
Nhìn thấy một màn này, Huyễn Phong ngược lại nắm tay.
- Huyễn Ảnh tông ta, cũng không phải ăn chay, đệ tử Cổ tộc, lần này, ta cũng phải đấu một trận.
- Tốt lắm, đến lúc đó, chúng ta liền xem, rốt cuộc là Huyễn Thần quyết của ngươi lợi hại, hay là Thiên Cơ thần điển của ta còn hơn một bậc.
- Ta cũng rất chờ mong!
Giữa hai người, khí tức so sánh nhàn nhạt hiện lên.
Mà giờ phút này, Mục Vân cùng Thẩm Tùng Phong giao thủ, lại hấp dẫn đại đa số người chú ý.
Thẩm Tùng Phong dù sao cũng là xếp hạng hai trong thất vương hoàng, trong toàn bộ Chân Vũ học viện, mạnh mẽ danh xứng với thực.
Có thể nói, dưới cảnh giới Thần Chủ, bên trong Chân Vũ học viện, hắn cũng chỉ là thua Huyễn Phong xếp hạng thứ nhất mà thôi.
Mặc dù không biết Mục Vân trêu chọc Thẩm Tùng Phong như thế nào, nhưng hiển nhiên, Thẩm Tùng Phong trước mặt mọi người mời chiến, leo lên Thiên Mệnh Đài, tức giận trong lòng đã hoàn toàn không cách nào che dấu.
- Điêu trùng tiểu kỹ, ngươi nếu chỉ là điểm thực lực này, không bằng về nhà ôm mỹ kiều thê kia của ngươi, sống qua ngày đi!
Thẩm Tùng Phong giờ phút này đứng giữa không trung, dưới chân sinh phong, cư nhiên xuất hiện một đạo phong luân, kéo thân thể hắn.
- Ngươi rất sốt ruột sao?
Mục Vân lại cười nói:
- Đã như vậy, vậy tốc chiến tốc thắng là được rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận