Vô Thượng Thần Đế

Chương 3216: Mục Huyền Cơ cường thế (2)

Vương Thân không phải là đối thủ, không sai, nhưng Vương Ngọc cũng không nghĩ tới, Mục Huyền Cơ động thủ, chém giết Vương Thân.
Điều này không khác gì hung hăng tát Vương tộc một cái.
- Huyết Thần Phong, Huyết Mộ Vũ, hai người các ngươi, hai phân thân đến, chẳng lẽ là khinh thường Mục Huyền Cơ ta?
Mục Huyền Cơ hừ một tiếng nói:
- Thứ muốn chết!
Hắn không nói hai lời, vung bàn tay lên, uy áp khổng lồ bao trùm ra.
Huyết Thần Phong cùng Huyết Mộ Vũ hai người, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Uy áp cường hoành trói buộc, hai người bọn họ căn bản không cách nào thừa nhận.
- Mục Huyền Cơ, ngươi đừng quá đáng.
Huyết Thần Phong quát lớn:
- Chẳng lẽ ngươi muốn cho Mục tộc ngươi, một lần nữa giống như vạn năm trước, lặp lại vết xe đổ?
- Hừ, ngươi uy hiếp ta?
Mục Huyền Cơ cười nhạo một tiếng:
- Vậy còn chưa đủ cách.
Dứt lời, bàn tay Mục Huyền Cơ vung lên, hai tiếng nổ tung vang lên, thân ảnh hai người hiện tại nổ tung ra, hóa thành bọt máu, biến mất không thấy.
- Chỉ là hai phân thân, ở trước mặt ta, giả bộ cái gì?
Mục Huyền Cơ không kiên nhẫn phất phất tay.
- Hiện tại, ta tuyên bố, Thánh Vân học viện, đại biểu Mục tộc, trở về tỷ thí đăng thiên lộ thập đại học viện.
Mục Huyền Cơ mạnh mẽ nói:
- Ai dám không phục, đứng ra nói là được.
Hắn dứt lời, ánh mắt quét ngang bốn phía.
Từng đạo thân ảnh, cúi đầu xuống.
Giờ khắc này, không khí có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Cửu đại viện trưởng hiện tại sắc mặt trắng bệch.
Lần này, ngoại trừ Huyết tộc cùng Vương tộc xuất hiện Tổ Thần, bảy đại cổ tộc khác, cũng không có bất kỳ biểu tình nào.
Chẳng lẽ, ngầm đồng ý hành động này của Mục tộc sao?
Điều này thậm chí còn khó hiểu hơn.
Vạn năm trước, cửu đại cổ tộc dốc hết toàn lực tiêu diệt Mục tộc, nhưng hiện tại, Mục tộc tái xuất, cửu đại cổ tộc, cư nhiên không có một người dám ra mặt.
- Tốt!
Mục Huyền Cơ hừ nói:
- Nếu không ai phản đối, vậy hiện tại, ta đại biểu cho thập đại cổ tộc, tuyên bố, tỷ thí đăng thiên lộ thập đại học viện, chính thức bắt đầu.
Mục Huyền Cơ dứt lời, nhìn mọi người, nói:
- Mở.
Thân ảnh của hắn từng bước bước ra, khí tức cường hoành tràn ngập thiên địa, không ai có thể so sánh.
Tiếng rắc rắc nặng nề vang lên, từng tiếng kia, đấm vào trái tim mỗi người ở đây.
Trảm Vân Hạp Cốc có tầng tầng lớp lớp sương mù, dưới tiếng bước chân, triệt để tản ra.
Bất kỳ quỷ quái nào, hiện tại giống như nhìn thấy thần linh khủng bố, không ngừng né tránh.
Trảm Vân Hạp Cốc, triệt để bày ra trước mặt mọi người.
Không chỉ như thế, trong hạp cốc, từng đạo sóng khí, hiện tại dâng lên.
Mục Huyền Cơ nhìn về phía trước, mở lời:
- Ngũ Hành Giới, quả thật là một nơi tốt.
- Phụ thân.
Mục Lạc hiện tại cũng không thèm để ý nói:
- Dứt khoát chuyển về Mục tộc chúng ta đi, còn làm cái gì lộ trình cho đăng thiên lộ của thập đại học viện?
- Ngươi hiểu cái rắm.
Mục Huyền Cơ hừ nói:
- Nên học tập đại bá ngươi một chút, tham gia hành trình đăng thiên lộ, đại biểu cho Mục tộc chúng ta chính thức trở về.
- Chuyển về, chuyển về để đám tiểu tử kia, ai nấy cũng không nhịn được miệng vểnh lên trời sao?
- Hắc hắc, ta biết, ta biết...
Mục Lạc cười hắc hắc.
- Ngươi biết cái rắm.
Mục Huyền Cơ hùng hùng hổ hổ nói:
- Ai, bốn huynh đệ chúng ta, ai cũng không thể so sánh với đại bá ngươi, đến thế hệ này của các ngươi, cũng càng kém cỏi, không ai có thể so sánh với tiểu tử Tiểu Vân Tử kia, tôn tử. Còn tệ hơn nữa.
- Gia gia, lời này của ngài là không đúng.
Mục Viễn Thanh kia nhếch miệng nói:
- Cha ta đã có nhi tử rồi, ta cùng Nhị đệ, đều là cảnh giới tam hành Thần Chủ hàng thật giá thật.
- Nhưng mà... Hắc hắc, Vân thúc cũng không có nhi tử nha...
- Không có nhi tử, không có nhi tử.
Mục Huyền Cơ đập mạnh vào đầu Mục Viễn Thanh, răn dạy:
- Tiểu tử ngươi hôm nay, phát ra danh tiếng, còn dám cợt nhả với ta?
Bị Mục Huyền Cơ đập một cái, Mục Viễn Thanh nhất thời mặt mũi bầm dập.
- Gia gia...
- Câm miệng lại!
Mục Huyền Cơ tính tình nóng nảy, mắng:
- Con trai của Tiểu Vân Tử, nếu sinh ra, một ngón tay, đánh chết hai huynh đệ các ngươi, ngươi biết cái rắm.
- A?
- A cái gì mà a, bớt nói nhảm.
Mục Huyền Cơ tiến lên, đi phía trước mở đường.
Mục Viễn Thanh và Mục Viễn Phong hai người, nhìn về phía phụ thân Mục Lạc.
- Nhìn ta làm gì? Hai hỗn tiểu tử!
Mục Lạc cắt một tiếng, cất bước đi về phía trước.
- Cô cô...
Mục Tử Yên vỗ vỗ đầu hai vị chất nhi, khẽ cười nói:
- Lời này của ngươi, về sau có bản lĩnh, nói trước mặt vị Vân thúc chưa từng gặp mặt kia.
Nghe được lời này, hai người rụt cổ lại.
Mặc dù chưa chính thức nhìn thấy vị thúc thúc kia rốt cuộc là bộ dáng gì, thế nhưng, chỉ cần từ nhỏ đã nghe được tin đồn đến lớn, đã để cho hai người bọn họ, nghe tin sợ mất mật.
Khí tức hai huynh đệ uể oải xuống, nhìn gia gia, phụ thân cùng cô cô trước người, trong lúc nhất thời, trở nên rụt đầu rụt óc.
Mục Huyền Cơ hiện tại đang mở đường phía trước, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Đệ tử Thánh Vân học viện, nhân số tuy ít, thế nhưng phần lớn đều đi ở phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Đệ tử cửu đại viện, lại đi theo viện trưởng, từ bước về phía trước.
Giờ khắc này, chín vị viện trưởng kinh hồn sợ hãi, đến bây giờ, cửu đại cổ tộc, ngay cả Tổ Thần đứng đầu cũng không xuất hiện, vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện.
Đối với Thánh Vân học viện đại biểu Mục tộc tái xuất, bọn họ... Ngầm đồng ý.
Nhưng làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Trong nhất thời ngắn, không ai có thể chấp nhận được.
Từ từ, theo đi tới, mọi người rốt cục cũng đến sâu trong hẻm núi.
Nơi này âm u thê thảm, làm cho người ta có cảm giác rất cổ quái.
- Ngũ Hành Giới, thật sự là địa phương tốt...
Mục Huyền Cơ tán thưởng một tiếng, hai tay vung lên.
Tiếng ong ong vang lên, mặt đất lúc này, từng trận phát run.
Bên trong hạp cốc, vô số vật liệu cổ quái, toàn bộ tản ra.
Mà lúc này, một đạo không gian vòng xoáy, đột nhiên xuất hiện.
Vòng xoáy không gian kia, nương theo xoay tròn, càng ngày càng rộng, cuối cùng, ước chừng đạt tới đường kính mấy ngàn thước.
- Được rồi.
Mục Huyền Cơ nhìn mọi người, mở lời:
- Ngũ Hành Giới mở ra, đệ tử thập đại học viện, tiến vào trong đó đi.
Lời nói dứt, đệ tử Thánh Vân học viện, phi thân mà vào.
- Tiểu tử thúi, đứng lại.
Nhìn thấy Mục Viễn Thanh và Mục Viễn Phong hai người nhanh như chớp muốn chạy, Mục Huyền Cơ nhất thời mắng:
- Ba ba tôn tử của ta, đừng quên lời dặn dò các ngươi lúc trước, để hai người các ngươi đi vào, cũng không phải vì tôi luyện.
- Biết rồi, gia gia.
- Yên tâm đi.
Hai huynh đệ, thân ảnh nhất thời biến mất.
- Ba ba tôn tử, mắng chúng ta là ba ba tôn tử, vậy mình thành cái gì?
- Đúng vậy.
Lời nói sâu thẳm vang lên từ trong vòng xoáy.
- Các tiểu tử thúi, lão tử đánh chết các ngươi...
Mục Huyền Cơ nhịn không được muốn tiến lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận