Vô Thượng Thần Đế

Chương 322: Hồi Thiên Đan

Một bước cuối cùng, Mục Vân cần dùng tinh huyết bản thân làm thuốc dẫn, dẫn tinh huyết vào trong đan dược đã thành.
Chỉ là một bước này, theo số lượng tinh huyết Mục Vân ném vào, ý thức của hắn sẽ càng ngày càng yếu kém, có thể đến mức chính hắn cũng không thể khống chế, đến lúc đó sẽ cần Cam lão trợ giúp ngăn lại.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất hắn mời Cam lão đến, cho dù là luyện đan sư thất tinh, đến một bước này, cũng không biết xử trí như thế nào.
- Một bước sau cùng, bắt đầu!
Mục Vân khẽ quát một tiếng, nâng bàn tay lên, thổi phù một tiếng:
- Bắt đầu!
Tí tách một tiếng, máu tươi từ đầu ngón tay Mục Vân chảy ra, ngay sau đó, âm thanh tích táp không ngừng vang lên.
Tiên huyết từ đầu ngón tay Mục Vân, theo hỏa diễm tử sắc tiến vào trong Phong Thiên Đỉnh.
Chi chi...
Trong khoảnh khắc, trong Phong Thiên Đỉnh vang lên âm thanh chi chi, tốc độ tiên huyết từ đầu ngón tay Mục Vân chảy ra càng lúc càng nhanh.
Dần dần, sắc mặt Mục Vân bắt đầu trở nên hồng nhuận.
Ngay sau đó, huyết sắc trên mặt Mục Vân dần dần biến mất.
Thay vào đó là tái nhợt như bị bệnh.
Chỉ là Mục Vân vẫn không đình chỉ, ngược lại tốc độ tiên huyết chảy ra càng lúc càng nhanh.
- Mục Vân, có thể dừng lại!
Nhìn thân thể Mục Vân bắt đầu run rẩy, Cam Kinh Vũ bắt đầu mở miệng nhắc nhở.
Chỉ là đối với chuyện này, Mục Vân cũng không để ý tới.
Hắn vẫn không ngừng phóng thích ra tinh huyết của mình, từng giờ từng phút dung hợp vào trong đan dược trong Phong Thiên Đỉnh.
Dần dần, thân thể Mục Vân bắt đầu lay động, bờ môi phát run.
- Mục Vân, ngươi không thể lại tiếp tục!
Cam Kinh Vũ bước lên trước một bước, muốn duỗi hai tay ra giữ chặt Mục Vân.
Nếu như Mục Vân còn tiếp tục, hắn sẽ thật chết.
- Chờ một chút!
Nhưng ngay vào lúc này, Mục Vân lại đột nhiên mở miệng.
- Chỉ kém một chút cuối cùng!
Mục Vân không muốn từ bỏ.
Nhưng hiển nhiên, hắn đã đạt đến cực hạn.
- Nếu ngươi còn kiên trì, có thể sẽ chết!
Trong lòng Cam Kinh Vũ sớm đã nóng như lửa đốt.
- Một trăm chạy bộ ra chín mươi chín bước, sao có thể... Thua ở... Một bước cuối cùng...
Mục Vân đau thương cười một tiếng, nhìn Cam Kinh Vũ, nhưng trong tay vẫn như cũ là không ngừng.
- Ngừng, nếu còn không dừng lại, ta sẽ ngăn cản ngươi!
Cam Kinh Vũ gầm thét một tiếng, một bước lên trước, muốn kéo Mục Vân ra.
Chỉ là, bàn tay vừa chạm vào Mục Vân, thân thể Mục Vân đột nhiên phịch ngã xuống đất một tiếng, không thể dậy được nữa.
- Đáng chết!
Lập tức cho Mục Vân phục hạ một viên đan dược, sắc mặt Cam Kinh Vũ thận trọng, đi đến phía trước Phong Thiên Đỉnh.
Tay nâng, đan mở!
Một mùi thuốc xông vào mũi.
- Hồi Thiên Đan!
Nhìn đan dược huyết hồng trong lò đan giống như Huyết Liên Hoa nở rộ, Cam Kinh Vũ biến sắc.
Hồi Thiên Đan đúng là được Mục Vân luyện thành.
Chỉ là, gia hỏa này thật sự là quật cường, luyện thành đan này, nhưng bản thân cũng đổ.
Cầm lấy đan dược, sắc mặt Cam Kinh Vũ kinh biến.
- Hồi Thiên Đan này...
Không chỉ là màu sắc và đường vân bát phẩm thượng đẳng, ông trời ơi...
Nhìn Hồi Thiên Đan trong tay, Cam Kinh Vũ chấn kinh.
Hồi Thiên Đan như thế, quả thực có thể xưng là đan dược cửu phẩm...
- Người đâu!
Cam Kinh Vũ lập tức quát.
Ngoài cửa, đám người Tề Minh, lập tức xông vào, nhìn thấy Mục Vân đã hôn mê trên mặt đất, kinh ngạc một trận.
- Cam lão, xảy ra chuyện gì?
- Tiểu tử này cưỡng ép luyện đan, tiêu hao quá nhiều tinh huyết, các ngươi mau khiên hắn khiêng xuống đi, hảo hảo tĩnh dưỡng!
- Vâng!
Mấy người không có dũng khí trì hoãn, lập tức khiêng Mục Vân đi ra.
- Cửu phẩm! Chẳng lẽ tiểu tử có thể luyện chế đan dược cửu phẩm?
Cam Kinh Vũ trợn mắt hốc mồm:
- Hai mươi ba tuổi, luyện đan sư cửu tinh, quả thực là luyện đan sư đỉnh tiêm của Thiên Vận đại lục.
Vỗ ngực, cưỡng bách của mình trấn định lại, Cam Kinh Vũ hô hấp dần dần bình ổn xuống.
Phát hiện này quả thực là kinh thế hãi tục.
Trước mắt, phải xem Mục Vân có thể tỉnh lại hay không.
Thông Thần các, tầng thứ ba, đám người Tề Minh vây quanh ở trước giường Mục Vân, một mặt lo lắng.
Tình trạng cơ thể Mục Vân thật không tốt, tinh huyết toàn thân gần như bị móc sạch, không thể nào duy trì thân thể của hắn vận chuyển.
Chỉ là đối với chuyện này, bọn hắn cũng thúc thủ vô sách.
Ngay cả Cam lão cũng thúc thủ vô sách, huống chi là bọn hắn.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Cửa bị mở ra, Vương Tâm Nhã mặc một bộ váy ngắn tử sắc, cặp đùi đẹp thon dài trần trụi nhẹ nhàng đi vào trong phòng.
- Không sao đâu! Mục... thân thể Tử Mộc tiên sinh có bệnh, gần đây quá vất vả, cho nên xuất hiện một ít vấn đề nhỏ.
Tề Minh vội vàng nói.
Hắn lo lắng Vương Tâm Nhã nhìn ra sơ hở gì, cho nên có chút bối rối.
Chỉ là, bằng vào nhãn lực của Vương Tâm Nhã, sao có thể không nhìn ra mấy người dị thường.
- Mấy người các ngươi, từ Tử Mộc tiên sinh đến chính là vẫn luôn không thích hợp, ta ngược lại muốn xem thử, khuôn mặt thật của Tử Mộc tiên sinh này.
Vương Tâm Nhã một bước lên trước, muốn xốc lên băng gạc trên mặt Mục Vân.
- Các chủ...
Tề Minh muốn lên trước ngăn cản, thế nhưng Vương Tâm Nhã lắc mình một cái, tốc độ lại đột nhiên gia tăng, không ai từng nghĩ tới, nàng lại đột nhiên xuất thủ.
Khăn che mặt bị bóc ra, nhìn gương mặt trắng bệch trước mắt, bờ môi đóng chặt mê man, Vương Tâm Nhã chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới bắt đầu xoay tròn.
- Mục Vân... Mục Vân, là Mục Vân!
Nhìn một bóng người kia, ngón tay ngọc của Vương Tâm Nhã run rẩy duỗi ra, run rẩy tới gần gương mặt thanh tú kia.
Ba năm qua, Mục Vân không chết, còn xuất hiện ở trước mắt nàng.
- Các ngươi đều biết, tất cả mọi người đều biết rõ, duy chỉ có ta không biết...
Vương Tâm Nhã buồn bã cười một tiếng, nhìn Mục Vân.
- Các chủ... Mục đạo sư hắn...
Tề Minh khổ sở nói.
- Hắn không để các ngươi nói cho ta sao?
Vương Tâm Nhã tự giễu cười nói:
- Cho nên các ngươi đều giấu giếm ta, nhưng bây giờ, nếu ta biết hắn còn sống thì sẽ không để cho hắn chết nữa!
Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vân nằm trên giường, sắc mặt trở nên kiên quyết.
- Các ngươi đều ra ngoài đi!
- Các chủ...
- Ta có biện pháp chữa khỏi cho hắn, hắn mất máu quá nhiều, mà lại là bản mệnh tinh huyết, nếu các ngươi không muốn hắn chết thì nhanh ra ngoài!
- Thế nhưng...
- Không nhưng gì hết!
Vương Tâm Nhã quát:
- Ta nói ta có biện pháp, ra ngoài!
Nhìn thấy Vương Tâm Nhã nổi giận, sắc mặt mấy người biến đổi, chắp tay, rời khỏi phòng.
Ba năm này, cho dù là gặp phải các loại áp lực, vẻ mặt Vương Tâm Nhã từ trước đến nay vẫn luôn ôn hoà, thế nhưng không ngờ lần này, nàng lại nổi giận.
Nhìn đám người rời khỏi, mặt Vương Tâm Nhã lộ ra một tia kiên quyết.
Qua trọn vẹn một canh giờ, cửa gian phòng bị mở ra, Vương Tâm Nhã vẫn y như cũ là một thân váy ngắn tử sắc, thanh tú động lòng người xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận