Vô Thượng Thần Đế

Chương 3274: Hàn Phách Thần Kiếm (1)

Mấy người còn lại, ở bốn phía âm thầm ẩn núp, quan sát bốn phía, không dám khinh thường.
- Điện hạ, cảm giác thế nào?
- Tốt hơn một chút.
Mục Vân hiện tại sắc mặt mới khôi phục một chút vững vàng.
- Bất quá là máu huyết biến mất quá nhiều, còn hao tổn máu tươi, các ngươi không cần nhìn ta như vậy chứ?
Mục Vân trêu ghẹo nói.
Mấy người Huyền Phong Tử hiện tại cũng không vui nổi.
Thân là Huyền Thiên vạn sĩ, chủ tử bị thương, đó chính là bọn họ vô năng.
- Được rồi, đừng một đám sắc mặt khóc lóc.
Mục Vân phất phất tay, nhìn mấy người, nói:
- Bên ngoài hiện tại là quang cảnh gì?
- Khởi bẩm điện hạ!
Huyền Phong Tử chắp tay nói:
- Không sai biệt lắm lần trước, Huyết Linh Tử một mình nhảy nhót, mấy đại đệ tử cổ tộc khác, không có thái độ gì.
- Họ sẽ không có thái độ.
Mục Thiển Thi hiện tại mỉm cười, tự tin nói.
- Phải không? Tiểu nha đầu ngươi, tựa hồ biết rất nhiều?
- Điện hạ có điều không biết.
Mục Thiển Thi cung kính nói:
- Tiểu nữ tử lại tự giới thiệu một chút.
- Phụ thân ta chính là thống lĩnh vệ quân Mục tộc, mẫu thân chính là người của Thần Châu đại địa, tiến vào Mục tộc, cùng phụ thân ta thành thân.
- Cho nên ta đang ở Mục Tộc, chỉ có thể xem như chi thứ.
- Còn nữa, đại ca ta tên Mục Tiềm, nhị ca tên Mục Trạch, chuyến đi này đi theo mục hai vị thiếu gia Viễn Thanh và Mục Viễn Phong.
Mục Thiển Thi cẩn thận giới thiệu mình.
- Mục tộc còn phân ra chi thứ và dòng chính à!
Mục Vân trêu ghẹo nói.
- Đương nhiên rồi.
Mục Thiển Thi nhìn Mục Vân trước mắt, kiên nhẫn nói:
- Điện hạ có lẽ đã quên rất nhiều chuyện.
- Trong Mục tộc, tộc trưởng một mạch, hơn nữa nhị gia, tam gia, tứ gia, đây là thuộc về dòng chính, những đệ tử Mục tộc khác, đều là chi thứ, chẳng qua, chi thứ cũng có khác biệt khác nhau.
- Ồ? Nói đi, ta lắng nghe!
Mục Vân ngược lại có hứng thú.
Không nghĩ tới, trong Mục tộc còn có phân chia như thế này, ngược lại làm cho hắn cảm thấy rất tò mò.
- Điện hạ muốn nghe, ta cẩn thận nói một chút!
Mục Thiển Thi mỉm cười, đôi má xuất hiện lúm đồng tiền, ngược lại tăng thêm vài phần mị lực.
- Trong Mục tộc, tộc trưởng, nhị gia, tam gia cùng tứ gia, chính là cấp độ quyết định, trong Mục tộc, ngoại trừ tộc trưởng, ba vị đại gia là người chủ đạo.
- Thật ra Mục Tộc chúng ta mấy năm nay ẩn nấp, chuyện lớn chuyện nhỏ, đều là ba vị đại gia tính toán quyệt định, trong tất cả mọi người trong tộc đều xưng hô là phó tộc trưởng.
- Bất quá lần này Thái Tử điện hạ trở về, ta nghĩ hết thảy chuyện, nên giao cho Thái Tử điện hạ phụ trách.
Nghe được lời này, Mục Vân nhất thời cảm thấy nhức đầu.
Như thế nào giống như, hắn trở lại thần giới, cha để lại cho hắn một di sản với số tiền lớn, chờ hắn kế thừa.
- Giống như Tứ gia một mạch, Mục Lạc thiếu gia cùng Mục Tử Yên tiểu thư, chính là huynh muội ruột thịt.
- Mà Mục Viễn Thanh và Mục Viễn Phong hai vị tiểu thiếu gia, là nhi tử của Mục Lạc thiếu gia, là đời thứ ba.
- Tính toán như thế, mới có thể xưng là dòng chính của Mục tộc, cũng là hậu nhân có huyết mạch thuần khiết nhất trong Mục tộc ta, đây là tộc trưởng đời đời, con thừa kế nghiệp cha kế thừa.
- Truyền thừa trong Mục tộc, huyết mạch quan trọng nhất, cho nên từ tộc trưởng đầu tiên đến bây giờ, mỗi một vị đều cha truyền con, từ trước đến nay đều như thế, không có thay đổi.
Nghe được lời này, Mục Vân cũng gật đầu.
Xem ra, trong Cổ tộc, huyết mạch mới là quan trọng nhất.
Chỉ là không biết, giống như phụ thân, làm sao quen biết mẫu thân, hơn nữa yêu nhau, sinh ra mình.
Đối với mẫu thân, Mục Vân những năm gần đây, dung hợp trí nhớ, ý thức, cũng bất quá là thân ảnh mơ hồ, cái gì cũng nhìn không rõ.
Thế nhưng, từ kiếp Tiên Vương kia, hắn luôn một mình, khi đó hắn, không cha không mẹ, sinh trưởng trong ổ sói, dựa vào một cỗ ngoan kình, một cỗ không sợ chết phấn đấu, thành tựu Tiên Vương.
Mà lần này, tuy rằng phụ thân tựa hồ luôn ở bên cạnh mình, yên lặng thủ hộ mình, nhưng mẫu thân... Nhưng luôn luôn là một từ ‘mơ hồ’.
Mà về phần vị Vân Tâm Dao kia, đúng là mẹ đẻ của mình.
Thế nhưng, Cửu Sinh Cửu Thế, Cửu Mệnh Thiên Tử, nói cho cùng, bản thân hắn càng thêm tán thành thân phận Thái Tử Mục Tộc của mình.
Dù sao, hiện tại, không ngừng dung hợp, hắn cũng mò mẫm đến chỗ sâu trong ý niệm của mình.
Từ đó nói cho cùng, nếu không phải mẹ đẻ chân chính của mình là Diệp Vũ Thi, cũng sẽ không có lịch lãm cửu sinh cửu thế của hắn.
- Không biết phụ thân mấy năm nay, làm sao chống đỡ được...
Mục Vân hiện tại nắm chặt tay.
Trong lòng hắn đã có một chút phỏng đoán.
Phụ thân chính là tộc trưởng một tộc, thực lực thâm hậu cường đại, trong thập đại cổ tộc này, có thể nói là địch thủ hiếm thấy.
Nhưng mặc dù vậy, phụ thân vẫn không thể mang mẫu thân bên cạnh.
Điều này đủ để chứng minh rằng mẫu thân nàng phải đối mặt với một thế lực khủng bố lớn hơn.
Hoặc là... Mẫu thân ở trong một đạo trí nhớ mơ hồ, thi triển cấm chế cường đại gì đó, đã là... Chết rồi.
Nhưng Mục Vân không muốn tin điều này.
Ở trong lòng hắn, càng thêm tán thành, là mẫu thân vì cứu hai cha con, mà bị thế lực càng thêm cường đại bắt đi.
Hắn càng muốn giống như một ít chuyện đồn đãi, phụ thân mình rất cường đại, mẫu thân càng cường đại, giữa cha mẹ, trước kia phát sinh một lần tình yêu rung động kinh thiên.
Đáng tiếc phụ thân không được công nhận, bị người tộc nhân của mẫu thân đuổi giết, mẫu thân cứu cha con hai người bọn hắn.
Sau đó, mẫu thân bị bắt và không thể đoàn tụ với cha con hai người.
Tình tiết như vậy, hắn đã nghe qua quá nhiều.
Hiện tại, đáy lòng hắn lại càng thêm nghĩ như vậy.
- Mẫu thân...
Mục Vân có thể nói cửu sinh cửu thế lịch lãm, cơ hồ không có quá mức thân cận với từ này, nhưng từ đáy lòng, hắn lại khát vọng, khát vọng một phần tình yêu.
Tình mẫu tử.
Hiện tại Tần Mộng Dao mang thai hài tử của mình, điều này làm cho hắn càng thêm bức thiết muốn... Đoàn tụ gia đình.
- Tất cả mọi người nghỉ ngơi trước đi.
Mục Vân nhìn mấy người, nói:
- Trong Thủy Hành Giới này, hẳn là an toàn, chỉ sợ Huyết Linh Tử sẽ không nghĩ tới, chúng ta giết Dương Thành Vũ, còn ở lại nơi này.
- Vâng.
- Điện hạ.
Mục Thiển Thi hiện tại vung tay lên, Hàn Phách thần kiếm xuất hiện.
- Điện hạ, kiếm này, là ta lấy được, hiện tại giao cho điện hạ.
- Cho ta?
Tuy rằng Mục Vân rất muốn, nhưng dù sao cũng là Mục Thiển Thi tự mình lấy được, hắn cũng không tiện mở miệng đòi.
- Không sao, sau khi thực lực điện hạ đề cao, chúng ta mới có thể càng thêm an toàn ở nơi này.
Nghe được lời này, Mục Vân gật gật đầu.
Thanh kiếm này, đúng là rất quan trọng đối với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận