Vô Thượng Thần Đế

Chương 3289: Xích Linh

Phanh...
Trong phút chốc, Vương Hiên vốn định ngăn cản, nhưng Lăng Thiên Nhất Kích vô cùng bá đạo, ngưng tụ trường thương, chính là sát khí có lực trùng kích nhất.
Hắn căn bản không cách nào ngăn cản.
Phốc...
Máu tươi tăng vọt, Vương Hiên vừa xuất hiện, bị Mục Vân từng chiêu từng thức, xuyên thấu thân thể, ầm ầm ngã xuống đất.
Tất cả những chuyện này, ngay sau khi Vương An xuất hiện, ngăn cản Mục Vân phát sinh.
Ai cũng không nghĩ tới, khi Mục Vân ngăn cản được Vương An, cư nhiên còn có thể phân tâm đi chém giết Vương Hiên.
Vương Hiên đứng thứ ba Thần Anh bảng.
Mục Vân ra tay, chém giết đơn giả.
Chuyện ngoài ý muốn này thật sự không thể lý giải.
Mục Vân rốt cuộc làm thế nào làm được bước này.
- Phản ứng... Thật nhanh.
Tuy nhiên, ngay lúc này, một tiếng cười chế nhạo đột nhiên vang lên.
Phanh...
Trong phút chốc, hắc mang chợt lóe, một tiếng phanh vang lên.
- Ta biết, ngươi sẽ xuất hiện.
Sắc mặt Mục Vân hiện tại lạnh lẽo, một tay, đánh ra.
- Phù Diêu Quỷ Chỉ.
Chỉ điểm ra, khí huyết uy năng cường đại, nhào thẳng vào một đạo thân ảnh kia, chính là Huyết Linh Tử.
- Vô dụng.
Huyết Linh Tử nhếch miệng cười, trong lòng bàn tay, hắc mang, nhất thời chợt hiện ra.
Bang bang bang...
Một đạo hắc mang kia đánh thẳng vào thân thể Mục Vân, tiếng rầm không ngừng vang lên, trong nháy mắt này, Mục Vân cảm giác được thân thể tựa hồ muốn nổ tung.
Trong lúc này, một cỗ khí tức lạnh lẽo, xuyên thấu ngực mình.
Hắc mang kia, hiện tại, từ từ tiêu tán.
Trong chớp mắt, một trường thương màu đen xuất hiện ở ngực Mục Vân.
Trường thương kia xuyên thấu thân thể Mục Vân, máu tươi chảy ra.
- Điện hạ.
- Điện hạ.
Một màn này, phát sinh thật sự quá nhanh.
Từ khi Vương An ra tay, đến khi Vương Hiên giết ra, lại đến thân ảnh Huyết Linh Tử xuất hiện.
Chẳng qua chỉ vài hơi thở mà thôi.
Mà Mục Vân trong nháy mắt phản ứng đủ nhanh.
Ngăn cản Vương An, xoay người chém giết Vương Hiên, thậm chí, Huyết Linh Tử ra tay, Mục Vân cũng ngăn cản được.
Nhưng duy nhất một cây trường thương này giết ra, hắn không có ngăn cản được.
Cho dù Phù Diêu Quỷ Chỉ, uy năng bá đạo như thế, cũng không thể ngăn cản được.
- Xích Linh.
- Xích Linh.
- Xích Linh.
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người giao thủ đều ngừng lại.
Thân thể Mục Vân ầm ầm rơi xuống đất.
- Vân thúc.
Trong hư không, một thân ảnh, nhanh như thiểm điện, hiện tại giết ra.
- Vân thúc, Vân thúc...
Mục Viễn Thanh hiện tại ôm lấy thân thể Mục Vân rơi xuống, sắc mặt trắng bệch.
- Vân lang.
Mà hiện tại, Diệu Tiên Ngữ cùng với Mục Viễn Phong, người của Mục Tộc cùng Thánh Vân học viện, ai nấy đều giết ra.
Trường thương màu đen xuyên thấu ngực Mục Vân, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa, từ trong ra ngoài, không ngừng phá hủy sinh cơ của Mục Vân.
- Xích Linh.
Sắc mặt Mục Viễn Thanh và Mục Viễn Phong hai người, đều trắng bệch.
- Xích Linh gì?
Diệu Tiên Ngữ hiện tại ôm Mục Vân vào lòng, sốt ruột nói.
- Là thần binh Xích Linh ngày xưa của Vân thúc, thương này, chính là tộc trưởng không biết từ đâu mang đến, từ khi Vân thúc còn bé, đã ở bên cạnh Vân thúc.
- Nhưng vạn năm trước một trận chiến, Vân thúc chết trận, Xích Linh này cũng biến mất...
Sắc mặt Mục Viễn Thanh rất khó coi.
Thân là người Mục tộc, hắn tự nhiên biết, Xích Linh có thể mang đến tính hủy diệt cường đại, rốt cuộc khủng bố cỡ nào.
Bị Xích Linh chém trúng, khí huyết trong cơ thể bị hấp thu không nói, liên tiếp, hồn phách đều sẽ không ngừng bị xoay chuyển.
- Nếu thần binh của Vân lang, vậy khẳng định sẽ không tạo thành thương tổn cho Vân lang!
Diệu Tiên ngữ hiện tại mở lời.
- Nếu là trước đó, khẳng định sẽ không, nhưng hiện tại, Hồn Ấn cùng Hồn Tức của Vân thúc đều thay đổi. Căn bản sẽ không công nhận chủ nhân sau khi thay đổi này.
Ngữ khí Mục Viễn Phong hiện tại cũng nặng nề.
- Cái này sao có thể?
Sắc mặt Diệu Tiên Ngữ hiện tại trắng bệch.
- Trước hết phải rời khỏi nơi này, tìm được tộc trưởng bọn họ, có biện pháp cứu Vân thúc!
Mục Viễn Phong hiện tại cũng không còn tư thái cười đùa, nghiêm túc nói.
Lần này, thảm.
Vân thúc hơi xuất hiện một tia ngoài ý muốn, nghĩ đến bộ dáng của cha và gia gia, Mục Viễn Phong chỉ cảm thấy lưng lạnh.
Ngóng trông vạn năm, trong Mục tộc, không biết bao nhiêu người chờ đợi Thái Tử trở về, hiện tại xảy ra vấn đề, hai người bọn họ, không chừng trở lại trong tộc, sẽ bị người lột da chuột rút.
Nhất là Vân Dực.
- Nhưng làm thế nào để đi ra ngoài?
Diệu Tiên Ngữ gấp gáp:
- Còn hơn mười mấy năm nữa, nơi này mới có thể mở ra.
- Có thể đi ra ngoài.
Một bên, Cốc Thanh Tùng quát:
- Dựa vào cổ lâu, có thể rời khỏi nơi này.
- Ừ?
Vừa nghe lời này, mấy người Mục Viễn Thanh vội vàng nhìn về phía Cốc Thanh Tùng.
- Chẳng qua, phải trả một ít đại giới.
Sắc mặt Cốc Thanh Tùng nặng nề, nói năng có khí phách, nói:
- Hai vị thiếu công tử, các ngươi dẫn điện hạ rời đi, chúng ta ngăn cản những người này.
Sắc mặt Cốc Thanh Tùng hiện tại nghiêm túc, một cỗ tình cảm quyết nhiên bộc phát.
- Được.
Mục Viễn Thanh và Mục Viễn Phong mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại cứu trị Mục Vân là quan trọng nhất.
- Tốt!
Mấy người nhất thời vây quanh Mục Vân.
- Muốn chạy?
Huyết Linh Tử nhìn thấy một màn này, nhất thời quát:
- Ngăn cản những tên này, không trừ Mục Vân, thần giới khó có thể an ổn.
- Vâng.
Nhất thời, đệ tử của ba đại tộc Huyết tộc, Chu tộc, Dương tộc trong nháy mắt giết ra.
Mà đám người Mộ Dung tộc, Thạch tộc cùng với Hám tộc, cũng theo sát.
Mà hiện tại, Cốc Thanh Tùng, Chúc Khoát, Chúc Sanh ba người, một ngựa đi trước, ngăn cản tất cả mọi người.
Hơn trăm vị Huyền Thiên Sĩ hiện tại nhất nhất giết ra.
Trong thời gian ngắn, nhân số tuy ít, nhưng ai nấy đều giao chiến bằng cả mạng sốngt, hoàn toàn điên cuồng.
Những người này căn bản không xem tính mạng thân thể của mình là của mình, mà triệt để trở thành lợi khí sát phạt giao chiến.
Cốc Thanh Tùng, Chúc Khoát, Chúc Sanh ba người, hội tụ một chỗ.
- Hai vị thiếu công tử, kế tiếp, phải xem các ngươi, mang điện hạ an toàn ra ngoài, nhất định phải cứu sống điện hạ.
Thân ảnh Cốc Thanh Tùng nhoáng lên một cái, ba người liếc nhau.
Ầm...
Trong phút chốc, ba đạo thân ảnh lúc này, đập ra từng hố sâu.
Hố sâu hình tam giác, lúc này triệt để bạo liệt ra.
Cổ bảo hiện tại, theo mặt đất run rẩy, năm ngọn núi hiện tại bắn ra ánh sáng bốn phía, nhất thời ngưng tụ ra một tinh mang trận năm cạnh.
Trên ngũ giác tinh mang trận, ánh sáng bắn ra bốn phía, một cỗ không gian ba động quỷ dị, lúc này bắn ra.
- Mau đi! Cốc Thanh Tùng rít gào nói.
- Đi!
Mấy người Mục Viễn Thanh hiểu được, hiện tại cũng không phải nói cái gì không muốn bỏ lại.
Không đi, tất cả mọi người Mục tộc, đều sẽ chết ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận