Vô Thượng Thần Đế

Chương 329: Chiến Cổ Vân Nhàn

Chỉ là nhìn thấy tốc độ đằng không cách mặt đất của Mục Vân lại nhanh hơn mình không ít, trong lòng Lâm Chấn Thiên lại run lên.
Hắn rõ ràng là Thông Thần nhị trọng, mình là Thông Thần tứ trọng, làm sao có thể không sánh bằng hắn?
- Lão già, ngươi già, không chỉ có đần hơn mà thân thể phản ứng cũng chậm hơn!
Mục Vân rời khỏi mặt đất, tám hỏa liên trong tay bay ra.
- Bát hoang Hỏa Long trận!
Quát khẽ một tiếng, đầu ngón tay Mục Vân, tám viên Tử Liên mang theo tám đạo khí tức, trực tiếp rơi vào tám phương hướng trên mặt đất.
Giờ phút này, hỏa liên ở tám phương hướng nhao nhao nổ tung, trực tiếp rơi vào tám nơi hẻo lánh.
Rầm rầm rầm...
Một tiếng nổ tung đinh tai nhức óc vang lên, trong nháy mắt, tám Hỏa Long đột ngột từ mặt đất mọc lên.
- Thật quá ngu xuẩn!
Nhìn Mục Vân, Lâm Chấn Thiên ha ha cười nói:
- Nơi này cách Lâm gia chỉ năm dặm, thời gian nháy mắt sẽ có võ giả Lâm gia tới, ngươi cho rằng ngươi có thể như thế nhanh chóng giết được ta sao?
- Đúng vậy!
Còn chưa đợi Lâm Chấn Thiên nói xong, Mục Vân khẽ cười một tiếng, nhẹ gật đầu.
- Bát hoang rung trời, bạo!
Oanh...
Ầm ầm...
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, trong khoảnh khắc khuếch tán ra, toàn bộ mặt đất làm trung tâm, quay xung quanh tám Hỏa Long nơi, mặt đất nứt ra từng khúc, một con Tử Long há ra miệng lớn, cắn về phía Lâm Chấn Thiên.
- Không...
Rít lên một tiếng, trên dưới toàn thân Lâm Chấn Thiên bộc phát ra từng đạo lực lượng cuồng bạo.
Từng tầng khôi giáp lan tràn ra bên ngoài thân thể của hắn, chỉ là, trong nháy mắt khôi giáp kia gặp Hỏa Long đã đứt ra thành từng khúc, từng cái bị hòa tan.
Cùng lúc đó, Mục Vân sớm đã quay người rời khỏi.
Mà cao thủ Lâm gia nơi xa chạy tới, chỉ thấy cảnh tượng khủng bố Lâm Chấn Thiên trong hỏa trận bị dần dần đốt cháy khét, chỉ là nhiệt độ cực nóng kia lại làm cho không người nào dám can đảm tới gần.
Đám người chỉ biết trơ mắt nhìn tộc trưởng bị đại hỏa đốt thành một mảnh cháy đen.
- Lâm Chấn Thiên, chỉ là người thứ nhất, Lâm Sa Vũ, ngươi sẽ không quá xa!
Giữa không trung, một âm thanh khàn khàn vang lên, chầm chậm tản ra.
- Lão tộc trưởng, tộc trưởng hắn...
- Ta nhìn thấy!
Lâm Sa Vũ giống như trong nháy mắt già hơn mười tuổi, nhìn Lâm Chấn Thiên bị thiêu huỷ, sắc mặt nghiêm nghị.
- Hiện tại lập tức phái người đi tới Thánh Đan các, để bọn hắn nôn ra số lượng lớn thần binh chất lượng tốt, nếu không, một trận chiến này, sẽ làm cho bọn hắn đánh mấy đi Thánh Đan các!
Lâm Sa Vũ vừa dứt lời, đã nổi giận đùng đùng rời khỏi.
Thánh Đan các!
Giờ phút này, ngoài cửa Thánh Đan các có mấy ngàn bóng người đang đến gần.
Mà phía trước đường đi Thánh Đan các, đại chiến trường mấy vạn người, sớm đã lan tràn ra.
Giờ phút này, trời tối người yên, toàn bộ trong Nam Vân thành gần như toàn bộ bách tính bình thường đều đã chạy trốn tới thành ngoài.
Cho dù là cách vài dặm địa cũng có thể nghe được âm thanh gào thét tàn nhẫn cùng với âm thanh sát phạt trong Nam Vân thành, ánh lửa nhuộm đỏ cả bầu trời.
- Mạnh Quảng Lăng, ngươi lại dám vây quét Thánh Đan các ta, ngươi thật cho là Thánh Đan tông là ăn chay sao?
Mộ Bạch tức giận thiêu đốt, nhìn người ngoài Thánh Đan các.
- Ăn chay? Chẳng lẽ không đúng sao?
Mạnh Quảng Lăng cười nhạo nói:
- Thánh Đan các các ngươi cũng chỉ là một tiểu tiểu phân bộ của Thánh Đan tông, tiêu diệt các ngươi, Thánh Đan nào quản được.
- Lại nói, cho dù Thánh Đan tông muốn quản, thế nhưng cũng phải có bản lĩnh đi quản, có tinh lực đến quản, nhưng bây giờ, Thánh Đan tông các ngươi có tinh lực sao?
Mạnh Quảng Lăng nói lời này đúng là không giả.
Nếu như đợi khi cao thủ Thánh Đan tông đến, chỉ sợ Thánh Đan các sớm đã triệt để tàn tạ không chịu nổi, vậy đối với tông môn mà nói, tuyệt đối là một tổn thất lớn.
- Đáng chết, vì sao Lâm gia, Cổ gia, Tiêu gia, Hoàng Thất đều không tới.
- Bọn hắn không đến được, ta đã là phái tám đường khẩu đi chặn đường bọn hắn, ngươi cho rằng, ngũ đại thế lực các ngươi liên thủ là đã có thể đối phó với Lục Ảnh huyết tông ta sao?
- Hừ, phế vật!
Nghe được Mạnh Quảng Lăng lời này, Mộ Bạch hừ lạnh nói:
- Tứ đại gia tộc đều là phế vật, chỉ là ta không ngờ, Thông Thần các lại vì đối phó tam đại gia tộc và Thánh Đan các ta mà liên thủ với ngươi, Tử Mộc kia tâm cơ thâm trầm, sau khi đối phó ta, kế tiếp chính là Lục Ảnh huyết tông ngươi.
- Ngươi đừng quên, năm đó tiêu diệt Mục gia, cũng có Lục Ảnh huyết tông các ngươi tham gia!
- Ngươi không cần nhọc lòng!
Mạnh Quảng Lăng cười nói:
- Tứ đại gia tộc và Thánh Đan các, cùng với Thông Thần các, chỉ có Thông Thần các tích lũy kém cỏi nhất, thực lực yếu nhất, cũng chỉ có luyện đan, luyện khí nhất mạch, mới có riêng một ngọn cờ.
- Đáng tiếc, biết luyện đan, biét luyện khí, không có vũ lực cường đại, vậy cũng chỉ là dê khoác lên da sói.
- Mà cuối cùng sẽ bị người phát hiện, bị người giết.
Mạnh Quảng Lăng thề son sắt nói:
- Mà ta, chính là chân chính sói, chúa tể mọi việc, khi các ngươi diệt vong, Thông Thần các đành phải đối ta cúi đầu nghe theo.
- Ngươi nằm mơ đi!
Mộ Bạch hét lớn một tiếng, lập tức xông ra.
Cùng lúc đó, toàn bộ năm phương hướng Đông Nam Tây Bắc Trung của Nam Vân thành, mỗi một phương hướng đều có người của hai đại đường khẩu Lục Ảnh huyết tông gia nhập vòng chiến.
Hai đại đường khẩu nắm giữ hơn hai vạn người, vây quét một gia tộc, nhân số và số lượng đều có ưu thế tuyệt đối.
Đối với Thánh Đan mà nói, chuyện đã đến một bước này, lui ra phía sau một bước chính là diệt vong, ai cũng sợ chết, thế nhưng vì vinh quang, của người nhà và tộc nhân bọn hắn kiên quyết không tránh lui.
Mà cùng lúc đó, ngoài cửa lớn Tiêu gia, hai vạn tên nhân mã Lục Ảnh huyết tông lại đã từng vây quét mà tới.
Chỉ là đối mặt cảnh này, Tiêu Chiến Thiên lộ ra trấn định dị thường.
Thời gian ba năm, Tiêu gia xưa đâu bằng nay, ẩn ẩn có cảm giác đệ nhất tộc trong tứ đại gia tộc, mà giờ khắc này, nhìn người ngựa kia tới gần, Tiêu Chiến Thiên cười ha ha nói:
- Binh sĩ Tiêu gia, theo ta giết!
- Giết!
Tiếng chém giết vang lên, toàn bộ trước cửa Tiêu gia lập tức bị máu tươi nhiễm đỏ..
Đây đã là chiến tranh, chỉ là giờ phút này, những nơi chiến tranh đi qua, tiên huyết chảy ngang, toàn bộ trong Nam Vân thành triệt để thành một mảnh chiến trường.
May mắn đa số bách tính bình thường sớm đã rút ra khỏi Nam Vân thành, nếu không, chết sẽ không chỉ là võ giả.
- Tiêu Chiến Thiên, đừng làm rùa đen rút đầu nữa, nạp mạng đi.
Trong đám người Lục Ảnh huyết điện vang lên một tiếng gào thét, một bóng người vọt thẳng về phía Tiêu Chiến Thiên.
- Gia hỏa này không muốn mặt như thế, một mình ngươi giết hắn như thế nào?
Vừa dứt lời, trong Lục Ảnh huyết điện lại có một vị đường chủ xông ra.
Hai vị đường chủ, nhất thời đồng loạt ra tay giết về phía Tiêu Chiến Thiên.
- Muốn ra tay đối với tộc trưởng tộc ta, trước qua cửa này của ta đã!
Trong Tiêu gia, một trưởng lão ngang nhiên xuất thủ, ngăn một vị đường chủ lại.
Lập tức, lại là một vị trưởng lão xông ra, ngăn một người khác lại.
Hai vị đường chủ căn bản là không có cách nào tới gần Tiêu Chiến Thiên.
Đứng ở trong đám người, Tiêu Chiến Thiên lạnh lùng nhìn mọi việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận