Vô Thượng Thần Đế

Chương 330: Chiến Cổ Vân Nhàn (2)

Trước mắt, nội bộ Tiêu gia vô cùng đoàn kết, mà lại ba năm trước đây, Tiêu gia cũng không tổn thất quá nhiều nhân mã, hiện nay Tiêu Khánh Dư thân là thiếu tộc trưởng, thực lực đột nhiên tăng mạnh, không còn ai dị nghị, Tiêu gia đã là trở thành bộ dáng của Mục gia năm đó, thâm căn cố đế.
Cho nên đối diện với mấy người này, Tiêu Chiến Thiên căn bản không sợ!
Mà gần đây, Nam Vân thành đại loạn, Lục Ảnh huyết tông căn bản không trọng điểm chiếu cố Tiêu gia, phái tới là thất và bát đường khẩu, chuyện này đối với Tiêu gia căn bản không tạo thành uy hiếp.
Hưu...
Một tiếng xé gió vang lên, đại môn Tiêu gia đột nhiên nổ tung. Ngay sau đó, chỉ thấy trên nóc đại môn Tiêu gia xuất hiện một bóng người màu tím.
Bóng người màu tím kia bỗng nhiên xuất hiện, giống như u linh, rất là khủng bố.
- Tiêu Chiến Thiên, hôm nay, ta đến làm mua bán với ngươi!
- Mua bán cái gì?
Nhìn thấy Mục Vân, Tiêu Chiến Thiên hơi ngưng lại.
Thời khắc này, Mục Vân bào phục màu tím gia thân, con mắt màu tím lóng lánh yêu dị, toàn thân trên dưới càng yêu dị nói không nên lời, lần nữa hóa thân thành Tử Mộc.
- Hôm nay, ta có thể để Lục Ảnh huyết tông dừng tay tiến công đối với Tiêu gia ngươi, mà ngươi, cũng phải dừng tay!
- Làm sao có thể?
Tiêu Chiến Thiên đại nghĩa lẫm nhiên nói:
- Tứ đại gia tộc chúng ta đã hẹn xong, sao ta có thể bội bạc?
- Bội bạc? Ngươi còn có thể nói những từ như vậy sao?
Mục Vân âm thanh yêu dị, quát:
- Ba năm trước, ngươi đáp ứng Mục Vân trợ giúp Mục gia, không phải cũng bội bạc sao?
- Chuyện này làm sao có thể giống nhau...
Ngữ khí Tiêu Chiến Thiên rõ ràng yếu mấy phần.
- Là không giống, ta lười so đo với ngươi, chỉ là hôm nay, ta đến bàn điều kiện với ngươi, đương nhiên là điều kiện ta muốn bàn phải phụ thuộc vào việc ngươi yêu nữ nhi của ngươi như thế nào!
- Doãn Nhi!
- Doãn Nhi!
- Tỷ tỷ!
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, một nhà ba người Tiêu Chiến Thiên lập tức nhất kinh.
Bao gồm cả Tiêu Khánh Dư.
Giờ này ngày này, cả người Tiêu Khánh Dư đã cao lớn mấy phần, bề ngoài nhìn càng thêm kiện khang soái khí, cũng không còn bộ dáng ngu dại như ngày xưa.
- Hôm nay ta đến, chỉ muốn giao dịch với các ngươi!
Mục Vân nói xong, bàn tay nâng lên, một quang mang lục sắc dần dần lấp lánh.
Trong quang đoàn màu lục đó, Tiêu Doãn Nhi giống như ba năm trước đây, mặc một chiếc váy áo màu đen, bình tĩnh nằm, như mỹ nhân ngủ trong biển hoa, bình tĩnh an tường.
- Doãn Nhi...
- Tỷ...
Nhìn một bóng người kia, thân thể Tiêu Chiến Thiên run rẩy.
- Ngươi đến cùng là ai? Chẳng lẽ Mục Vân không chết?
- Ngươi rất hi vọng hắn chết sao?
Tiêu Chiến Thiên hừ hừ, nói:
- Hắn có chết hay không cũng không liên quan gì đến ta, chỉ là nữ nhi của ta lại là bị hắn hại chết, ngươi muốn làm cái gì, mau nói?
- Đơn giản, ta cứu sống Tiêu Doãn Nhi, Tiêu gia ngươi đóng chặt gia môn, một bước không ra, ta cam đoan, người Lục Ảnh huyết điện sẽ không xuất thủ.
- Tốt, ta đáp ứng ngươi!
Niệm Linh Căng không kịp suy tư, lập tức đáp ứng.
- Thống khoái!
Mục Vân nói xong, ngón tay chỉ ra, Hồi Thiên Đan màu huyết hồng hóa thành một lưu quang màu đỏ, trực tiếp tiến vào trong miệng Tiêu Doãn Nhi.
- Đan này tên là Hồi Thiên Đan, tác dụng sẽ không cần ta nói, không ngoài một canh giờ, Tiêu Doãn Nhi sẽ tự tỉnh lại, mà các ngươi... Cũng nhất định phải tuân thủ lời hứa!
Đưa thi thể Tiêu Doãn Nhi đến trước mặt phu phụ Niệm Linh Căng, Mục Vân quay người nhìn về phía một bên khác:
- Thất đường chủ, bát đường chủ, mời hai vị trở về đi!
- Trở về? Không có mệnh lệnh của tôn sứ, dựa vào cái gì chúng ta phải về? Ngươi cũng không phải người Lục Ảnh huyết tông, dựa vào cái gì ra lệnh cho chúng ta?
- Ta đảm bảo, các ngươi trở về, nói theo lời ta, Mạnh Quảng Lăng sẽ không trách các ngươi!
- Cẩu thí, ngươi thì tính là cái gì? Đại danh của Mạnh tôn sứ cũng là ngươi có thể gọi thẳng?
- Ha ha... Thật sao?
Nhìn hai người, Mục Vân mỉm cười:
- Ta nói lại một lần cuối cùng, các ngươi có thể rời khỏi, Lục Ảnh huyết tông không thể bước vào Tiêu gia, nghe rõ chưa?
- Ngươi muốn chết!
Sắc mặt thất đường chủ khó chịu, trực tiếp bước ra một bước.
- Cút!
Một hỏa liên màu tím nổ tung, rên lên một tiếng, sắc mặt thất đường chủ tái nhợt, lập tức lui lại một bước, ngực cháy đen một mảnh.
- Đi!
Tức giận nhìn Mục Vân, bát đường chủ kéo thất đường chủ, trực tiếp rời khỏi.
Mục Vân cường đại, xa không phải bọn hắn có thể chống lại.
- Tiêu tộc trường, ta đã làm được chuyện ta đáp ứng ngươi, hi vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa, sau một canh giờ, nếu Tiêu Doãn Nhi chưa tỉnh, các ngươi có thể tới Thông Thần các giết ta, nếu nàng tỉnh, các ngươi còn tham gia trận chiến này, Tử Mộc ta chắc chắn không buông tha cho Tiêu gia ngươi!
- Ba năm trước đây, bởi vì Mục Vân thẹn với Tiêu Doãn Nhi cùng với học sinh Tiêu Khánh Dư của hắn, không tính toán với ngươi, ba năm sau, Tử Mộc ta sẽ không còn những kiên nhẫn này.
Vừa dứt lời, cửa vào Tiêu gia đốt lên một hỏa tuyến màu tím, giống như một đường ranh giới, báo cho bọn người Tiêu Chiến Thiên.
Mục Vân quay người rời khỏi.
Hắn sở dĩ làm như thế, vẫn y như cũ là đang đền bù.
Hắn không hi vọng Tiêu Doãn Nhi nhìn thấy hắn đối địch với Tiêu gia.
Mà nếu Tiêu Chiến Thiên cùng với Niệm Linh Căng lại không biết hối cải, vậy Tiêu gia với hắn đã không có nửa phần lưu thủ!
Tối nay, nhất định là một trận chém giết.
Giờ phút này, ngoài cửa Cổ gia, Cổ Vân Nhàn mang theo cao thủ Cổ gia chém giết với đệ ngũ đường khẩu, đệ lục đường khẩu Lục Ảnh huyết tông.
Trong đám người, Cổ Xích Ngân uy vũ bất phàm, một chưởng chi uy, chấn nhiếp đám người.
Ngũ đường chủ Thiết Mông cùng với Lục đường chủ Sơn Úc tất nhiên là cau mày.
Cao thủ Cổ gia không ít, ngăn ở phía trước, căn bản là không có cách đột phá.
Thế nhưng tôn sứ giao cho bọn hắn nhiệm vụ là trước giờ tý, nhất định phải công phá Cổ gia, nếu không, chết!
Đối với tôn sứ, bọn hắn chưa bao giờ có hoài nghi.
- Hai vị đường chủ, cớ gì phải như thế?
- Tử Mộc tiên sinh!
- Tử Mộc tiên sinh!
Nhìn thấy người tới, Thiết Mông và Sơn Úc mừng rỡ một trận.
Mạnh tôn sứ đánh giá cực cao đối vị Tử Mộc tiên sinh này, hai người bọn họ thân là tri kỷ của Mạnh Quảng Lăng, đương nhiên là biết.
- Cổ Xích Ngân thân là đệ tử đời thứ ba của Cổ gia, tu vi khá cao, càng xếp hạng thứ nhất trên Long Bảng, lại thêm cảnh giới Thông Thần lục trọng của Cổ Vân Nhàn, thật là khó mà đột phá, cho nên...
- Ồ?
Nhìn đám người Cổ Xích Ngân trước mặt, Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Ba năm trước đây Cổ Xích Ngân bị Mục Vân chém giết không biết trốn về nơi nào, hiện tại trở thành trụ cột vững vàng của Cổ gia?
- Hai vị đường chủ chính là cảnh giới Thông Thần tam trọng, tứ trọng, muốn ám sát kia Cổ Xích Ngân, hẳn là có nắm chắc?
- Đó là đương nhiên!
- Như thế rất tốt, vậy Cổ Vân Nhàn này cứ giao cho ta!
- Thế nhưng mà tiên sinh...
Hai người còn chưa có nói xong, bóng người Mục Vân đã xông vào.
Đêm nay, người thứ nhất là Lâm Chấn Thiên, cảnh giới Thông Thần tứ trọng, trước đó bị hắn thiết lập cạm bẫy, hắn mới có thể tuỳ tiện chém giết.
Mà người thứ hai chính là Cổ Vân Nhàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận