Vô Thượng Thần Đế

Chương 3306: Tình huống giằng co

Hắn không nghĩ tới, Vân Dực vệ đội, mai danh ẩn tích thời gian vạn năm, hiện tại, cư nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Lần này, khó khăn rồi.
- Khụ khụ...
Mà hiện tại, giữa bụi bặm, một thân ảnh, bước ra.
Trên người dính một ít bùn đất, nhưng một khuôn mặt yên tĩnh kia, hiện tại thoạt nhìn, lại hết sức bình tĩnh, trong hai mắt, một tia mừng rỡ xuất hiện.
- Điện hạ.
Nhìn thấy thân ảnh kia đi ra, Thánh Độc Ngọc vội vàng đi lên nâng đỡ.
- Không sao đâu.
Mục Vân hiện tại lắc đầu, cười nói:
- Bất quá nếu các ngươi không đến, ta sẽ có việc.
- Điện hạ thứ tội.
Thánh Độc Ngọc chắp tay nói.
- Được rồi, mấy năm nay, trôi qua như thế nào?
- Ngày không có điện hạ, quá nhàm chán một chút, những tên này, đều không thông suốt, không có ý nghĩa.
Thánh Độc Ngọc cười hì hì nói:
- Điện hạ lần này trở lại, vậy thì rất thú vị rồi, ta đã sớm chán ghét tư thái hạ mệnh lệnh của Vân Trung Vụ.
Giờ khắc này, Vân Trung Vụ cũng tiến lên, đi tới trước người Mục Vân.
- Điện hạ...
- Ôn chuyện, đợi lát nữa nói sau đi.
Mục Vân nhìn về phía trước, nói:
- Người tới càng ngày càng nhiều, nhưng các nhân vật chính, còn chưa lên sân khấu.
Nghe được lời này, Vân Trung Vụ cũng gật gật đầu.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Mục Vân đã trở lại, chuyện này, còn hơn hết thảy.
- Điện hạ, tiểu tử này, làm sao bây giờ?
Tần Viễn Hàng hiện tại cười khổ nói:
- Ta cũng không thể cứ đạp hắn chứ?
- Không đạp, được, làm thịt đi.
Mục Vân hiện tại thản nhiên nói.
Làm thịt.
Vừa nói lời này, sắc mặt Vương Tử Hào và Chu Sâm đầy hoảng sợ.
- Mục Vân, ngươi có nghĩ đến hậu quả không?
Chu Sâm mở miệng quát:
- Giết Dương Vũ, Mục Tộc, sẽ không có ngày yên.
- Đừng nói loại lời vô nghĩa này, người muốn giết ta, ta chỉ muốn trừ đi rồi nhanh chóng, vạn năm trước, các ngươi gia tăng thống khổ trên Mục Tộc, ta sẽ nhất nhất cầm về.
- Hôm nay, tên này, chính là quyết tâm của ta.
- Tần Viễn Hàng, động thủ.
- Vâng.
Tần Viễn Hàng hiện tại nhếch miệng cười, hắn mới mặc kệ thập đại cổ tộc gì, Mục Vân nói cái gì, làm cái đó là được.
Tay giơ lên, sát khí tụ tập, một đạo khí lãng cường hoành, cuốn về phía Dương Vũ.
- Phụ thân, cứu ta.
Trong phút chốc, sắc mặt Dương Vũ lúc này hoảng sợ, cả người đã hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Mục Vân cư nhiên sai người giết hắn, đây quả thực hung ác.
Tên này, căn bản điên rồi.
Hắn còn tưởng rằng, mình chính là Thái Tử vạn năm trước, Thái Tử Mục tộc cao cao tại thượng, không ai dám nhúng chàm.
- Dừng tay.
Trong phút chốc, một đạo cuồng phong bao trùm ra, thiên địa hiện tại, phong vân biến sắc, cuồng phong gào thét, thân thể Tần Viễn Hàng bạo lui.
Sau một khắc, vị trí vừa rồi của Tần Viễn Hàng, nhất thời nổ tung ra.
Mà cùng lúc đó, một thân ảnh, tựa như quỷ mị xuất hiện, sau đó, xuất hiện giữa không trung, vững vàng đứng vững.
Trong tay thân ảnh nắm Dương Vũ.
- Ta nói là ai, thì ra là Tộc trưởng Dương tộc.
Tần Viễn Hàng vỗ vỗ vỗ tay cười nói:
- Thật đúng là đủ cẩn thận, lặng yên không một tiếng động xuất hiện, thật sợ con trai ngươi bị giết?
Nhìn thân ảnh có vài phần khí tức nho nhã, Tần Viễn Hàng nhếch miệng cười nói.
- Vân Dực tam kiệt, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là không biết, bổn tọa có tư cách, lĩnh giáo một chút thủ đoạn của Vân Dực tam kiệt hay không.
Tiếng nam tử mang theo một tia khí thế không giận tự uy.
- Dương Thần Phong, từ khi nào ngươi lại trở nên có sức mạnh như vậy, top mười Tổ Thần đứng đầu Thần Mệnh Bảng, khí thế quả thật không giống.
Thánh Độc Ngọc hiện tại cũng hừ lạnh nói:
- Năm đó nếu Vân Dực ta có ở đây, chỉ sợ Dương Thần Phong ngươi, còn không nhất định có thể sống đến bây giờ.
Đối với việc này, Dương Thần Phong mỉm cười, không nói nhiều.
Dương tộc chính là một trong thập đại cổ tộc, thân là tộc trưởng Dương tộc, nếu Dương Thần Phong ngay cả chút khí lượng này cũng không có, vậy thật sự không cách nào đối mặt với mọi người.
- Dương thúc.
Chu Sâm lúc này cũng đi tới.
- Không sao chứ?
- Ừm.
- Chăm sóc Vũ Nhi thật tốt!
Dương Thần Phong ném Dương Vũ ra.
Mà hiện tại, nhìn thế cục giữa sân, Chu Sâm cũng hiểu, Dương Thần Phong tới, chuyện còn lại không cần người của thế hệ họ xử lý.
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều cẩn thận.
Dương Thần Phong, một vị tộc trưởng có chút xuất sắc của Dương tộc, quan trọng nhất là, người này chính là thứ chín Thần Mệnh bảng.
Thần Mệnh Bảng chính là bảng xếp hạng nhân vật đỉnh cao của cả Thần giới.
Là xếp hạng được mọi người trong thần giới công nhận.
Không giống Thần Anh bảng, Thần Mệnh bảng thống kê chính là nhân vật cường giả cấp bậc Tổ Thần trong toàn bộ Thần Giới.
Tổ Thần, áp đảo chúng sinh, càng là chúa tể trong thiên địa.
- Mục Vân, lúc đầu, Mục tộc tái xuất, mấy đại cổ tộc chúng ta, thật ra ngầm đồng ý!
Dương Thần Phong nhìn về phía Mục Vân, mở lời:
- Nhưng sự xuất hiện của ngươi khiến chúng ta không thể chấp nhận.
- Cửu Mệnh Thiên Tử, uy hiếp quá lớn, nếu không, lúc trước chúng ta cũng không có khả năng liên hợp lại, thảo phạt Mục tộc ngươi.
- Thảo phạt?
Mục Vân nghe được lời này, lắc đầu.
- Nói dễ nghe, chính là không biết, các ngươi bây giờ, còn có thể xuất ra liên hợp lực bao nhiêu của năm đó.
Vừa nói, sắc mặt Dương Thần Phong hơi lạnh.
Cho đến bây giờ, nói nhiều là vô ích.
- Thế nào?
Mục Vân một lần nữa nói:
- Hôm nay, muốn giết ta, xem Dương tộc ngươi chuẩn bị trả bao nhiêu.
- Bướng bỉnh bất linh, vậy đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt.
Trong bóng tối, một tiếng nói lạnh lùng lần thứ hai vang lên.
Trong lúc thiên lôi cuồn cuộn, từng đạo hỏa diễm, tùy không mà đến, sát khí tràn ngập.
Hỏa diễm kia ngưng tụ ra một con sông lớn, từ trên trời giáng xuống, đại hà cuồn cuộn ba động, khí tức hỏa diễm khuếch tán ra.
Tiếng rầm rầm nặng nề vang lên.
Một đám nhân mã, hiện tại cất bước ra.
Cầm đầu một người, mái tóc dài đỏ rực, giống như sóng biển, từ từ mà động.
Khuôn mặt kia, thoạt nhìn mang theo lạnh lùng.
- Chu Khiếu Thiên.
Nhìn thấy người tới, ba người Vân Trung Vụ, Thánh Độc Ngọc, Tần Viễn Hàng, dựa vào Mục Vân.
Hai vị cổ tộc trưởng xuất hiện, tình huống có chút phức tạp.
Nhưng Vân Dực vệ đội bọn họ, cũng không e ngại.
Bảo vệ tốt Mục Vân là sứ mệnh của họ.
Hiện tại, tràng diện nhất thời càng thêm áp lực. Hiện tại, các cổ tộc trưởng, đều xuất hiện.
- Mục Vân, tội của ngươi, tự mình gánh vác là được, cần gì phải để Mục tộc, cùng ngươi chôn cùng?
Chu Khiếu Thiên mở miệng, không nói nhảm nhiều, nói:
- Hôm nay ngươi tự mình đoạn tuyệt, chúng ta cam đoan, Mục tộc tái xuất, trong thần giới, sẽ không sinh ra một tia gợn sóng.
- Mục tộc ngươi, phát triển ổn định, nhưng điều kiện tiên quyết là không có ngươi.
- Chủ nhân nhà ta xuất hiện hay không xuất hiện, liên quan gì đến ngươi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận