Vô Thượng Thần Đế

Chương 3310: Cửu nữ đều hiện

- Không có biện pháp.
Mục Thanh Vũ cười khổ nói:
- Dù sao, đứa con trai bất thành khí của ta, vừa trở về, thân là phụ thân, tóm lại là muốn... Bảo vệ con trai của mình.
- Trò đùa, mười ngàn năm trước, ngươi không thể bảo vệ, bây giờ, ngươi làm thế nào để bảo vệ?
- Vạn năm trước sao?
Mục Thanh Vũ cười nói:
- Vạn năm trước, nếu không phải đứa con trai tốt này của ngươi, ta nghĩ con ta cũng sẽ không chuyển thế.
Đôi mắt Mục Thanh Vũ thẳng tắp liếc về phía thanh niên bên cạnh Huyết Thông Thiên.
Huyết Kiêu.
- Mục Thanh Vũ, ngươi muốn ngăn cản chúng ta, cũng phải xem, ngươi có bản lĩnh này hay không!
Huyết Thông Thiên âm lãnh nói.
- Thử xem, có lẽ sẽ biết.
Mục Thanh Vũ hai tay, từ từ thăng lên, nói:
- Ta nghĩ hai vị, nên biết, ta là người, không thích tranh cường đấu thắng, thế nhưng, liên lụy đến con trai ta, cái này cũng không có biện pháp.
Phanh...
Mục Thanh Vũ dứt lời, thân ảnh trong nháy mắt lao ra.
Mà hiện tại, Huyết Thông Thiên cùng Vương Thanh Lâm hai người, liếc mắt nhìn nhau, lao ra.
Huyết Kiêu vốn định lao ra, nhưng một đạo tiếng nói đột nhiên vang lên ở trong đầu.
- Ngươi ở nơi này, thực lực Mục Thanh Vũ sâu không lường được, ngươi không thể xảy ra chuyện.
Lời này, đến từ cha.
Thân ảnh Huyết Kiêu dừng lại.
Giờ khắc này, trong ánh mắt hắn, một tia phẫn nộ, chợt lóe qua.
Mục Vân... Ngươi chắc chắn sẽ chết.
Ầm...
Trong phút chốc, ba đạo thân ảnh chạm nhau, cả Trảm Vân hạp cốc, lực lượng sóng biển mãnh liệt, nhất thời phát tiết ra. Một màn này, tự nhiên là kinh động mọi người giao thủ ở bên ngoài.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Tựa hồ là từ Trảm Vân Hạp Cốc bên kia truyền đến.
- Trảm Vân Hạp Cốc! Chẳng lẽ...
Một số người hiện tại, sắc mặt khẽ biến.
Nơi này, ngũ đại cổ tộc xuất hiện, nhưng còn có hai đại cổ tộc được người ta chú ý nhất, vẫn chưa xuất hiện.
Vương tộc và Huyết tộc.
Chẳng lẽ... Có người ở trong Trảm Vân Hạp Cốc, ngăn lại hai đại cổ tộc?
Mục Vân nhìn về phía bên trong, hai mắt híp lại.
- Chẳng lẽ là... Phụ thân...
Không biết vì sao, trong lòng hắn luôn có một cảm giác không tốt.
- Vương Tử Hào, ngươi còn sững sờ làm cái gì?
Giờ khắc này, Dương Thần Phong và Chu Khiếu Thiên bị ngăn lại, nhất thời quát.
Ánh mắt Vương Tử Hào lóe lên, nhìn hạp cốc, thủy chung không cách nào định đoạt.
Cuối cùng, ánh mắt chung quy rơi xuống trên người Mục Vân.
- Tất cả đều vì ngươi mà lên, giải quyết ngươi, chuyện cũng xong rồi.
Vương Tử Hào hiện tại, giết ra.
Đám người Mục Lạc lúc này tiến lên ngăn cản.
Mà cùng lúc đó, năm người Dương Vũ, Chu Sâm, Thạch Thư Hoàn, Mộ Dung Phong Tiêu, Hám Dực lại ngăn cản.
Lần này, mặc kệ là ai, ngăn cản bọn họ chém giết Mục Vân, đó chính là địch nhân lớn nhất.
Trận đại chiến này, không phải ở thắng thua, mà là Mục Vân... Phải chết.
Cho dù trả giá lớn hơn nữa, cũng không tiếc.
- Ngươi nếu động hắn, ta tất giết ngươi.
Trong phút chốc, tiếng trong vắng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện.
Một đạo thân ảnh nhẹ nhàng, từ trong hư không đi ra, nghênh đón thân ảnh Vương Tử Hào kia, ngọc thủ đưa ra, đánh ra một chưởng.
Ầm...
Trong phút chốc, thân ảnh Vương Tử Hào lảo đảo trở về.
Trên cánh tay kia, từng tầng băng tinh, hiện tại bất ngờ xuất hiện.
- Đáng chết!
Sắc mặt Vương Tử Hào trắng bệch, bàn tay vội vàng đánh lên, tiếng ca ca vang lên, băng tinh mới vỡ vụn ra.
- Mộng Dao!
Trước người, bóng dáng xinh đẹp rơi xuống, một thân váy dài màu trắng, lộ ra dáng người lồi lõm.
Gương mặt lạnh như băng kia, giờ khắc này thoạt nhìn, vẫn hoàn mỹ không tỳ vết.
Không phải Tần Mộng Dao, lại là người nào.
Tần Mộng Dao xoay người lại, nhìn Mục Vân, cười nhạt.
- Ta còn sợ chànng ở bên trong, không ra được đây!
Tần Mộng Dao thản nhiên cười, giống như trăm hoa nở rộ.
- Ta có yếu như vậy không?
Mục Vân không nói gì.
- So với ta, chàng yếu hơn rất nhiều.
Tần Mộng Dao cười khanh khách nói.
- Nàng khi nào, lại trêu ghẹo ta như vậy?
Mục Vân phất tay cười nói:
- Không nghĩ tới, đều có thể cùng Vương Tử Hào đánh một trận, chậc chậc... Mấy trăm năm nỗ lực của ta, ngay cả một phần mười của nàng cũng không thể so sánh được.
- Vậy chàng phải cố gắng.
Tần Mộng Dao lại nói:
- Bằng không, sẽ bị các tỷ muội vượt qua.
- Dừng lại dừng lại, ta cũng không phải là tỷ muội của các ngươi.
Đột nhiên, một cánh tay ngọc hiện tại xẹt qua cổ Mục Vân, một trận hương thơm, truyền ra.
- Nam nhân này, là đồ chơi thuộc về ta, ta cùng các ngươi, không giống nhau.
Tiếng có chút trêu tức, mang theo khí tức làm tim người ta đập nhanh hơn.
- Minh Nguyệt Tâm. Ngươi và họ, khác nhau ở nơi nào?
Mục Vân bắt lấy cánh tay kia, ôm bóng dáng sau lưng vào trong ngực, cười nói:
- Đến ban đêm, đều giống nhau.
- Khanh khách... Vì vậy, để xem, chàng có bản lĩnh đó.
Minh Nguyệt Tâm nhịn không được cười đến run rẩy.
Nữ tử này...
Trong lòng Mục Vân nhịn không được nghẹn một hơi.
Mình mấy trăm năm qua, đã rất cố gắng rồi.
Nhưng nhìn thấy Tần Mộng Dao và Minh Nguyệt Tâm, trong lòng hắn thật sự rất khổ.
Khí tức của hai người, tựa hồ không sai biệt lắm cùng tam thúc tứ thúc của mình.
Rõ ràng đều là cảnh giới Tổ Thần bát biến, cửu biến.
Hai nha đầu này, như thế nào... Trở nên khủng khiếp như vậy.
Thế nhưng, Mục Vân phát hiện, mình bị đả kích, quá sớm một chút.
Từ từ, bên cạnh, từng đạo thân ảnh đáp xuống.
Sáu bóng dáng xinh đẹp, hiện tại nhất nhất mà đến.
Năm người kia, mặc quần áo, dáng người không bằng nhau, dung mạo không giống nhau.
Hơn nữa giữa hai bên, đứng chung một chỗ, giống như là trăm hoa đua nở, làm cho lòng người lay động.
Toàn bộ chiến trường, vào hiện tại, thậm chí đều hiện ra một tia khí tức khác thường.
Quả nhiên là đỏ tươi tím, trăm hoa nở rộ.
- Tử Mặc...
- Tuyết Kỳ...
- Duẫn nhi...
- Tâm Nhã...
- Cửu nhi...
- Thanh Ngọc...
Nhìn năm đạo thân ảnh nhẹ nhàng mà đến, Mục Vân trợn tròn mắt.
Lần này, tựa hồ cửu nữ... Gom đủ rồi.
Nhưng điều khiến Mục Vân kinh ngạc chính là, mấy vị này, sao lại đến được với nhau?
Hơn nữa, trong đó, Mục Vân rõ ràng phát hiện, mấy nữ nhân này, cư nhiên đều là... Cảnh giới Tổ Thần.
Đùa ta đấy à.
Mình cực khổ tu hành hai ba trăm năm, mới đạt tới Tổ Thần nhất biến, hiện tại, còn chưa triệt để vững chắc.
Nhưng các nàng... Rõ ràng đến Thần giới sau mình, tu vi cảnh giới, cũng không kém mình.
Còn thiên lý nào nữa không?
- Các nàng...
- Vân lang.
Tiêu Doãn Nhi nhìn về phía Mục Vân.
- Duẫn nhi, nàng như thế nào cũng ở đây?
- Ta?
Tiêu Doãn Nhi cười hì hì nói:
- Lúc trước ta bế quan chấm dứt, liền rời khỏi lục tông chi địa, về sau, bị Mục thúc thúc đưa vào Mục tộc.
- Các nàng... Đều là...
- Ừm.
Mấy nữ nhân hiện tại đều gật đầu.
- Chờ một chút, ta cũng không phải!
Minh Nguyệt tâm cười nói:
- Nơi Mục tộc kia, quá rách nát, ta mới không muốn ở, chàng biết, ta tìm tìm chàng rất vất vả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận