Vô Thượng Thần Đế

Chương 3312: Cha con gặp nhau.

- Kết thúc rồi.
Giờ khắc này, trong mắt Tần Mộng Dao, một tia sát khí, nhất thời hiện lên.
- Thiên Hàn Địa Đống.
Một tiếng quát khẽ, bên trong thân thể Tần Mộng Dao, tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất lúc này, bắt đầu ngưng tụ băng sương với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Từng đạo băng sương bao trùm ra, băng tuyết đầy trời vào hiện tại, ngưng tụ thành một đạo băng hàn thân ảnh, nhất thời xông ra.
Tiếng ầm ầm, một đạo tiếp lấy một đạo.
Băng sương kia, hình thành một thân ảnh Băng Hoàng, xông về phía Vương Tử Hào.
- Đáng chết!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Vương Tử Hào lạnh lùng.
Hắn thật sự nghĩ không ra, trong Mục tộc, sao còn ẩn giấu một vị tồn tại đáng sợ như vậy.
Cỗ khí tức kia, lạnh đến thấu xương.
Thật đáng sợ!
- Giết!
Bên trong thân thể Vương Tử Hào, một cỗ khí phách không thể địch nổi, nhất thời nổi lên.
Ầm...
Trong phút chốc, hai đạo thân ảnh va chạm.
Mặt đất sớm đã là ngàn vết nứt, cũng tầng tầng lớp lớp nứt ra.
Giữa hư vô, không gian đều bị xé rách ra.
Một màn này, thật sự làm cho người ta giận sôi.
Mục Vân hiện tại, ánh mắt mang theo một tia lo lắng.
- Không cần lo lắng.
Bích Thanh Ngọc nhẹ giọng nói:
- Thực lực của Tần Mộng Dao, nói cho cùng. Còn khủng bố hơn ta một chút...
Mục Vân nghe được lời này, ngẩn ra.
Thực lực của Bích Thanh Ngọc, hắn rất rõ ràng, đều ngang hàng cùng Thánh Độc Ngọc cùng Tần Viễn Hàng hai người.
Thế nhưng, nàng nói như vậy...
Mà giờ khắc này, hàn khí tiêu tán, biên độ run rẩy của mặt đất giảm xuống.
Từ từ, một bóng dáng xinh đẹp, lơ lửng giữa không trung, hờ hững nhìn về phía trước.
Ở đó, đại địa toái liệt, hạ xuống thật sâu.
Một đạo thân ảnh, có chút chật vật, đứng ở nơi đó.
- Đáng giận!
Cánh tay Vương Tử Hào hiện tại rủ xuống, sắc mặt trắng bệch, nhìn bóng dáng xinh đẹp phía trước, đáy lòng vô cùng sợ hãi.
Nàng này... Làm sao có thể kinh khủng như vậy.
- Ngươi dám giết hắn, ta sẽ giết ngươi!
Tần Mộng Dao lạnh nhạt nói:
- Đây không phải là đùa giỡn.
Cước bộ khẽ chạm, Tần Mộng Dao hiện tại tiến lên.
Oanh oanh oanh...
Mà đang lúc này, cả thiên địa giống như đều đang lắc lư.
Trong Trảm Vân Hạp Cốc cách mọi người trăm dặm, hắc khí đầy trời, hiện tại đều phai nhạt không ít.
Mà hiện tại, Trảm Vân hạp cốc, sơn mạch xung quanh cao vút vào mây, từng tòa sụp đổ.
Trong phút chốc, ba đạo thân ảnh, hiện tại xuất hiện.
Mục Thanh Vũ.
- Huyết Thông Thiên.
- Vương Thanh Lâm.
Trong nháy mắt này, mọi người giao thủ, hiện tại dừng lại.
Trong Thần giới, ba vị cự phách đứng đầu xuất hiện.
Nhưng giờ khắc này, vô luận nhìn thế nào, ba vị này, tựa hồ giao thủ một hồi.
Ba đạo thân ảnh xuất hiện từ trong sơn cốc, một màn này, làm cho mọi người giao chiến, triệt để đình chỉ.
Cùng lúc đó, trên bầu trời, ba đạo thân ảnh, cũng nhìn nhau.
- Còn muốn tiếp tục không?
Từ từ, Mục Thanh Vũ phá vỡ bình tĩnh, mở lời.
Những lời này vừa vang lên, tất cả mọi người ở đây đều dừng hô hấp.
- Rút đi!
Từ từ, sắc mặt Huyết Thông Thiên băng hàn, bàn tay vung lên.
Phía sau, cường giả Huyết tộc, ai nấy đều thần sắc lạnh lùng, nhưng đối với lời nói của tộc trưởng, bọn họ không thể không nghe.
- Ngươi thì sao?
Mục Thanh Vũ nhìn Vương Thanh Lâm, lạnh nhạt cười nói.
- Mục Thanh Vũ, ngươi...
Vương Thanh Lâm hiện tại, sắc mặt âm tình bất định, thế nhưng, lại không có lời nào để nói.
- Rút đi!
Vương Thanh Lâm liếc mắt nhìn con trai mình một cái.
Vương Tử Hào hiện tại vội vàng trở lại bên cạnh phụ thân.
Đại quân Vương tộc, hiện tại, từ từ tản đi.
Mà cùng lúc đó, mọi người Dương tộc, Chu tộc, Hám tộc, Thạch tộc, Mộ Dung tộc lại hoàn toàn trợn tròn mắt.
Đi, hay không đi?
Mà hiện tại, Bích Thanh Ngọc đứng ở bên cạnh Mục Vân, cười nhạt nói:
- Xem ra, Chiêm tộc cùng Triệu tộc, sẽ không xuất hiện.
Vừa nghe lời này, Mục Vân càng kinh ngạc.
Năm đại cổ tộc, hiện tại hoàn toàn choáng.
Chuyện gì đang xảy ra?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Vì sao Vương tộc cùng Huyết tộc cứ như vậy rời đi?
Vừa đi, chẳng phải đại biểu, Thái Tử Mục Tộc trở về. Không thể ngăn cản?
- Chư vị, các ngươi thì sao?
Mục Thanh Vũ nhìn tất cả mọi người, hiện tại lại nói:
- Nếu nguyện ý lưu lại, ta thấy trong Trảm Vân Hạp Cốc, còn có thể để cho các ngươi cùng cố nhân gặp nhau!
Giờ khắc này, năm đại cổ tộc, thần sắc đều bất định.
- Chúng ta đi!
Cuối cùng, Hám Bách Uyên vung tay lên, mang theo mọi người rời đi.
Hám tộc vừa đi, Thạch tộc cùng Mộ Dung tộc, cũng lần lượt rời đi.
Mà đồng thời, Dương tộc cùng Chu tộc, đã sớm đuổi theo bước chân của Huyết tộc rời đi.
Giờ khắc này, một hồi đại chiến, hiện tại, giống như sắp đạt tới đỉnh, đột nhiên dừng lại.
Năm đại cổ tộc, trong lòng đều không rõ nguyên nhân.
Rất rõ ràng, Vương Thanh Lâm và Huyết Thống Thiên hai người, vẫn chưa liều mạng cùng Mục Thanh Vũ đến mức lưỡng bại câu thương, sao lại đi?
Không có hai đại tộc bọn họ, năm đại cổ tộc khác căn bản không làm gì được Mục tộc.
Trận kịch hay này, kết thúc qua loa, thật sự làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
- Rút lui...
Mục Vân hiện tại cũng kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng rằng, trận chiến này, nhất định phải phân thắng bại.
Nhưng bây giờ, dường như không có.
Ai cũng không nghĩ tới Vương tộc cùng Huyết tộc rời đi.
Từ từ, tranh chấp giữa sân, tại thời điểm này kết thúc.
Mục Thanh Vũ chắp một tay, một tay buông xuống trước người, hạ thân xuống.
- Phụ thân.
Mục Vân hiện tại, quỳ một gối xuống đất, chắp tay hành lễ.
Mấy nữ Tần Mộng Dao cũng học theo.
- Đứng lên đi.
Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vân một chút, bàn tay đưa ra, sờ sờ hai má Mục Vân.
Lần sờ này, cũng làm cho thân thể Mục Vân run lên, chỉ cảm giác cổ họng tựa hồ bị kẹt cái gì đó, một câu cũng nói không nên lời.
Lúc đầu nghĩ đến, nhìn thấy phụ thân, thiên ngôn vạn ngữ, nhưng hiện tại, lại nhìn nhau không tiếng động.
- Gầy đi không ít...
Mục Thanh Vũ cuối cùng, chỉ nói một câu như vậy.
- Gầy một chút càng đẹp trai.
Mục Vân nhếch miệng cười.
Thân phận của hắn rất nhiều, Thái Tử Mục Tộc, Tiên giới Tiên Vương, Cửu Mệnh Thiên Tử, vân vân vân vân.
Thế nhưng, dù thế nào đi nữa, hắn là con trai của Mục Thanh Vũ.
Mục Vân biết, ở đời thứ tám Tiên Vương của mình, kể cả kiếp này, từng bước đi tới bây giờ, nếu không phải phụ thân, chỉ sợ hắn đã chết hơn trăm lần.
Tình yêu của cha như núi, sâu sắc không nói.
Hai kiếp này, Mục Thanh Vũ xuất hiện trước mặt hắn, một tay đều có thể đếm được.
Nhưng hắn một đường đi tới, lại bất cứ lúc nào đều có bóng dáng Mục Thanh Vũ tồn tại.
Nơi ở của thê tử không rõ, bị nhốt, bị tra tấn, nhi tử bị chư cường giả thần giới vây giết.
Đối với một nam nhân mà nói, thừa nhận thật sựquá nhiều.
Mục tộc lớn như bây giờ, dựa vào cha mình, chống đỡ cho đến hiện tại.
Từng bước này đi tới, gian khổ trong đó, ai, có thể hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận