Vô Thượng Thần Đế

Chương 3326: Đi đến Linh Xà Đảo

- Cứ như vậy, tốc độ tu hành của ta, cũng tăng lên không ít.
Minh Nguyệt tâm thản nhiên cười, mặc dù là không có ý gì, nhưng vẫn tản ra khí tức nữ vương động lòng người.
- Cũng may mấy người bọn họ, còn chưa tỉnh lại, mấy ngày nay, chàng ngược lại thuộc về một mình ta!
- Ha ha...
Mục Vân cười ha hả, nói:
- Ta là người chủ động, không thích bị động.
- Vậy cũng không thể không do chàng.
Minh Nguyệt Tâm nhất thời cao ngạo nói:
- Minh Nguyệt Tâm ta nói cái gì, chính là cái đó.
Bàn tay vung lên, nhất thời, Mục Vân chỉ cảm thấy, hai tay hai chân mình bị trói buộc triệt để.
- Nàng muốn làm gì?
- Chàng nói xem?
Minh Nguyệt Tâm cười trêu một tiếng, hương vị âm hiểm, từ từ dâng lên...
Giống như một con ong nhỏ cần cù, Mục Vân có thể nói là yên lặng cày cấy.
Chỉ bất quá, cày cấy này, lại bị bức bất đắc dĩ, làm cho Mục Vân cảm thấy nghẹn khuất.
Trong lòng lại âm thầm thề, sớm muộn gì cũng có một ngày, để Minh Nguyệt Tâm thu hồi khí chất nữ vương cao quý của nàng, cúi đầu xưng thần.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Mục Vân đứng dậy, một cỗ khí tức sảng khoái, từ từ lan tràn ra.
Toàn thân cao thấp, tưới tiêu từng cỗ khí tức khiến người ta rung động.
Cảnh giới Tổ Thần nhất biến, chưởng khống không gian, khống chế thời gian, ngưng tụ thân ngoại hóa thân.
Đến Tổ Thần, chính là một liệt hàng cường giả đứng đầu thần giới.
Loại cảm giác này, rất thoải mái.
Lực lượng tăng lên, tràn đầy thân thể, làm cho Mục Vân vô cùng hưởng thụ.
Từ từ, Minh Nguyệt Tâm một thân trường sam, sải bước mà đến.
- Chuẩn bị xuất phát sao?
Duỗi ra thân hình lười biếng, lộ ra đường cong động lòng người, Minh Nguyệt tâm cười nói:
- Linh Xà đảo, chính là một nơi tốt.
- Bát phu nhân đã chuẩn bị xong chưa?
- Chàng nói gì?
Hai người nhìn nhau cười, nắm tay nhau, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.
Minh Nguyệt Tâm tuy rằng ngoài miệng cường ngạnh, nhưng đáy lòng, lần lượt cùng Mục Vân gặp nhau, đã không thể kiềm chế.
Cho dù là Thủy Thần chuyển thế, cũng không thoát khỏi một chữ tình.
Bản mệnh định mệnh, chạy cũng chạy không thoát.
Tiểu nam sinh trước mắt, làm cho mình thần hồn điên đảo, đây chỉ sợ chính là yêu.
Minh Nguyệt Tâm hiểu được, chỉ sợ mình đã rơi vào trong tay của Mục Vân, trốn cũng trốn không thoát.
Cho dù cửu nữ chia sẻ, trong lòng nàng cũng không cách nào so đo điểm này.
- Tại sao lại nhìn ta như vậy?
Hai người rời khỏi bí giới, tiến vào Vô Nhai Chi Hải, Mục Vân đỏ mặt cười nói:
- Không phải phát hiện, mình càng thêm yêu ta sao?
- Không biết xấu hổ!
Minh Nguyệt tâm mắng:
- Chàng tên này, không đứng đắn.
- Được rồi, nói chính sự đi.
Mục Vân cười nói:
- Linh Xà đảo, là một trong ba mươi sáu đảo của Mục Tộc. Tử Thông Minh, cảnh giới Tổ Thần nhất biến, chính là đảo chủ.
- Nghe nói lần này động thủ, là Đảo chủ Bá Thiên Đảo - Bá Thiên Giang dưới tay Huyền Minh Giải Vương.
- Tên này, cảnh giới Tổ Thần tam biến, rất được Huyền Minh Giải Vương bồi dưỡng.
Minh Nguyệt tâm cười nói:
- Đây không phải rất đơn giản sao? Ta giết Bá Thiên Giang là được rồi, nếu Huyền Minh Giải Vương đích thân đến, ta cùng giết là được.
Nghe được lời này, Mục Vân chọc mũi quỳnh của Minh Nguyệt Tâm, cười nói:
- Đơn giản như vậy là được rồi.
- Cửu đại yêu vương, đều là cấp độ Tổ Thần cửu biến, tam đại Yêu Hoàng, lại thuộc về cảnh giới Tổ Thần đứng đầu, ít nhất là cấp độ tam lưu? Yêu Đế kia, chỉ sợ ngang hàng cùng tộc trưởng của mười đại cổ tộc.
- Nếu thật sự giết Huyền Minh Giải Vương, chỉ sợ Huyền Thiên Sách cùng tam đại Yêu Hoàng sẽ làm khó dễ, xé rách da mặt với Mục Tộc chúng ta.
- Đây không phải là điều Mục tộc muốn nhìn thấy.
Mục Vân hiểu được, lần này phụ thân bảo hắn đến, mục đích rất rõ ràng.
Nếu thật sự liều mạng cùng Hải Yêu nhất tộc, chỉ sợ Mục tộc kia sẽ tiêu hao lực lượng quá lớn, mới có thể nuốt chửng Hải Yêu nhất tộc.
Nhất là Yêu Đế Huyền Thiên Sách, nếu để cho hắn chạy đi, tương lai Mục tộc, tất sẽ lưu lại một tai họa lớn.
Một vị Tổ Thần nhất lưu đứng đầu có thể tạo thành uy hiếp quá lớn.
Cho nên lần này, không phải võ đoán, mà là trí thủ.
Hắn cùng Minh Nguyệt Tâm hai người, đều mặt lạ, ở trong Vô Nhai Chi Hải, không ai biết bọn họ, ngược lại dễ làm.
- Chàng có kế hoạch gì không?
- Không có!
Mục Vân thành thật nói:
- Đi một bước xem một bước đi, ta nghĩ, Bá Thiên Giang kia, cũng sẽ không vô duyên vô cớ, đột nhiên công kích Linh Xà đảo, chiếm lĩnh Linh Xà đảo.
- Muốn biết vì sao, trước tiên đi Linh Xà đảo xem một chút là được rồi.
- Tốt!
Tốc độ hai người tăng nhanh, ước chừng một ngày, vẫn như trước ở trên hải vực.
Chạng vạng, hai người tìm được một hòn đảo hoang vắng, dừng lại.
Hòn đảo nhỏ cũng không lớn, phương viên mấy km mà thôi, một ít cây cối, nhổ đất dâng lên, ban đêm đến, thời tiết dần dần lạnh, hai người ngồi bên hải đảo, nhìn bầu trời đêm.
Minh Nguyệt Tâm hiếm khi an tĩnh lại, dựa vào bên cạnh Mục Vân, không nói một lời.
- Thời gian yên tĩnh như vậy, ta rất thích.
Minh Nguyệt Tâm mở lời.
- Ta ngược lại vẫn quên hỏi nàng, Thủy Thần chuyển thế, rốt cuộc là có ý gì?
Mục Vân mở lời:
- Ta vốn tưởng rằng, nàng là Thủy thần của thần giới, nhưng hiện tại, tựa hồ không phải, thần giới, chỉ sợ không phải nơi không thuộc về nàng.
- Ta đến từ Thương Lan Vạn Giới.
Minh Nguyệt tâm cười nhạt nói:
- Hơn nữa Thủy Thần, chính là Thủy Linh tộc chúng ta xưng hô.
- Thủy Linh tộc?
- Ừm, Thủy Linh tộc, trời sinh phù hợp với nước trên thế gian, có lực lượng cường đại, ở trong Ngũ Linh tộc, thuộc về độc nhất vô nhị.
- Ngũ Linh tộc?
- Đúng, Ngũ Linh tộc, cũng là một tộc tương đối cường đại trong Thương Lan vạn giới, ở trong Thương Lan vạn giới, có thể so sánh được cùng Kỳ Lân nhất tộc.
Mục Vân gật gật đầu.
Kỳ Lân tộc, hắn biết.
Kim Kỳ Lân, Mộc Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân, Hỏa Kỳ Lân, Thổ Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân lục đại tộc, liên hợp cùng một chỗ, cũng là một cỗ lực lượng không thể khinh thường trong Thương Lan Vạn Giới.
Thủy Linh tộc, xem ra giống như Mộc Linh tộc, cũng rất cường đại, hơn nữa Ngũ Linh tộc vặn thành một sợi dây thừng, hẳn là tương đối cường hãn.
- Thương Lan vạn giới, chủng tộc san sát, nhân tộc, bất quá chỉ là một trong vạn tộc, không thể gọi là thiên độc phú gì, bá chủ thiên địa gì cả.
Minh Nguyệt Tâm nghiêm túc nói:
- Năm đó nếu không phải Diệp Tiêu Dao, nhân tộc chỉ sợ đã sớm diệt vong, hoặc trở thành nô lệ của vạn tộc.
- Diệp Tiêu Dao...
Mục Vân hơi nỉ non.
- Ừ?
Đang lúc này, sắc mặt Minh Nguyệt Tâm khẽ biến.
- Có người tới.
Minh Nguyệt Tâm kéo Mục Vân lên, bay vào trong đảo, ẩn nấp thân ảnh.
Từ từ, trong bóng đêm, từng đạo thân ảnh, phi nước đại mà đến.
- Công tử, nơi này không có ai.
Tiếng của một lão giả vang lên.
Hơn mười thân ảnh kia, hiện tại nhất nhất hạ xuống, cầm đầu một lão giả, chắp tay nhìn một thanh niên bên cạnh.
- Ừm, vất vả rồi, Diễm lão.
Thanh niên một thân hắc bào, mặt tròn mắt to, lấp lánh có thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận