Vô Thượng Thần Đế

Chương 333: Nhân Hoàng Kinh

- Phu nhân, bây giờ Tử Mộc đại sư kia tuân theo ước định, Doãn Nhi tỉnh lại, chiến dịch lần này, Tiêu gia chúng ta sẽ triệt để rời khỏi sao?
Tiêu Chiến Thiên thở dài một hơi nói.
- Rời khỏi?
Niệm Linh Căng cười nhạo:
- Tiêu Chiến Thiên, có phải ngươi ngốc hay không?
- Trước mắt, tứ đại gia tộc tăng thêm Thánh Đan các, cùng Lục Ảnh huyết tông tăng thêm Thông Thần các, vô luận là một phương thắng được, hoặc là bị thua, kết quả đều cực kỳ thảm liệt.
- Nếu như Thánh Đan các thắng, vậy chúng ta sẽ bị chỉ trích vì phản bội minh hữu, vì tư lợi, nếu như Thông Thần các thắng, ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua chúng ta sao?
- Thế nhưng Tử Mộc cũng nói, để chúng ta lui binh, chuyện nơi này kết thúc, mọi việc đều sẽ bình tĩnh lại, Doãn Nhi cũng sẽ khôi phục lại...
- Hắn nói?
Niệm Linh Căng cười lạnh nói:
- Hắn một chỉ là hộ pháp của Thông Thần các, có thể có quyền lợi như thế?
- Lão Tiêu, ngươi thật đúng là đơn thuần đáng yêu!
- Trận chiến này, vô luận là Thánh Đan các thắng, hay là Lục Ảnh huyết tông thắng, Tiêu gia chúng ta đều sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên.
- Đã như vậy, vậy còn không bằng chúng ta tọa sơn quan hổ đấu!
Niệm Linh Căng tự tin nói:
- Một trận chiến này kết thúc, vô luận là Thánh Đan các, hay là Lục Ảnh huyết tông, bất kỳ một phe nào thắng thì đó cũng là thắng thảm.
- Cho nên chúng ta tọa sơn quan hổ đấu, cuối cùng, cho dù là người thắng, cũng căn bản không cách nào chống cự chúng ta, đến lúc đó, Nam Vân Đế Quốc, chính là Tiêu thị đế quốc!
- Thế nhưng mà Tử Mộc kia...
- Cái người cuồng tự đại đó, có thể sống đến một bước cuối cùng hay không còn không biết, quản hắn làm cái gì, dù sao hiện tại Doãn Nhi đã sống lại, không có gì có thể lần nữa uy hiếp chúng ta!
Niệm Linh Căng tràn đầy ý cười, cực kỳ có nắm chắc nói.
Mà giờ khắc này, trong gian phòng, Tiêu Doãn Nhi tỉnh lại, nghe Tiêu Khánh Dư giảng giải cho nàng đủ loại ba năm này, cùng với mọi việc đã từng xảy ra.
- Mặc dù cha mẹ nói không giữ lời, hại Mục đạo sư, thế nhưng bọn hắn vẫn là cha mẹ của ngươi của ta, ba năm này, ta không biết ngày đêm đều bị dày vò, cảm giác thẹn với Mục đạo sư.
Vẻ mặt Tiêu Khánh Dư cầu xin, nước mắt dần dần chảy xuống.
- Ngươi nói Tử Mộc là một địa khí sư hạ phẩm, còn là một vị luyện đan sư bát phẩm?
Tiêu Doãn Nhi trừng lớn hai mắt, nhìn Tiêu Khánh Dư.
- Đúng vậy!
- Vậy hắn đến cùng là đến từ đây, tại sao tới trợ giúp Thông Thần các?
Dần dần, hai mắt Tiêu Doãn Nhi hiện ra quang mang, trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười.
- Mục Vân không thể nào chết!
Hai mắt Tiêu Doãn Nhi tỏa sáng, tinh thần cả người đều toả sáng.
- Tỷ tỷ, ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy?
Tiêu Khánh Dư sững sờ nói:
- Ba năm trước đây, chúng ta nhìn tận mắt Mục đạo sư nhảy vào trong Lôi âm cốc, mà tam đại gia tộc còn canh giữ ở Lôi âm cốc dài đến thời gian một tháng, Mục đạo sư làm sao có thể...
- Hừ, uổng cho ngươi là học viên của Mục đạo sư các ngươi, đầu thật sự là đần như đầu heo.
Tiêu Doãn Nhi cười mắng:
- Hắn không chết, hắn nếu chết rồi, tỷ tỷ ta cũng đã sớm chết.
Ngay cả chính Tiêu Doãn Nhi cũng không phát hiện, lúc nàng nói câu nói này thì đáy lòng cũng đang thư sướng.
- Lão đại, đạo sư kia của ngươi, có thể thật không chết...
Trong đầu Tiêu Khánh Dư, âm thanh của Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân vang lên.
- Cái gì?
- Trong cơ thể Tử Mộc tiên sinh kia có một tia khí tức cực kì tương tự với Mục Vân đạo sư của ngươi, chỉ là hình như trên người Tử Mộc kia có mang thiên hỏa, che đậy khí tức kia, nhưng mà bởi vì ta vốn là thánh thú hỏa tính, vô cùng rõ ràng đối với hỏa, cho nên có thể đủ cảm giác trong cơ thể hắn trừ khí tức hỏa diễm ra còn có khí tức khác.
- Sao ngươi không nói sớm?
- Ngươi cũng không có hỏi ta!
- Tỷ, vậy làm sao bây giờ?
Nhìn Tiêu Doãn Nhi, Tiêu Khánh Dư không quyết định chắc chắn được nói.
- Làm sao bây giờ?
Tiêu Doãn Nhi cau mày nói:
- Dùng tính cách của cha mẹ, khẳng định sẽ thành thật đợi tại Tiêu gia không ra mặt, lần này, ta quả quyết sẽ không nhìn Mục Vân xảy ra ngoài ý muốn.
Trong lòng Tiêu Doãn Nhi, dần dần lâm vào suy tư.
Mà cùng lúc đó, ngoài Thánh Đan các, nhân mã thập đại đường khẩu Lục Ảnh huyết tông tụ tập đến chỗ này.
- Mạnh Quảng Lăng, tiếp theo, đã đến lúc xem ngươi!
Nhìn ngoài cửa Thánh Đan các, đại bộ đội Lục Ảnh huyết tông tụ tập, Mục Vân khẽ cười nói:
- Lần chiến đấu này, ta nghĩ ngươi cũng hẳn là đã thể nghiệm điểm mạnh thần binh cùng với đan dược Thông Thần các ta đưa cho ngươi, thêm lời thừa thãi, cũng không cần ta nói chứ?
- Ha ha... Tử Mộc tiên sinh quả thật là cao nhân!
Mạnh Quảng Lăng thật tâm thực lòng nói lời này.
Nhưng phàm là đan dược trong tay Thông Thần các bán ra, mỗi một viên đều có kỳ hiệu.
Mà lại thần binh ngang cấp, nhân mã Lục Ảnh huyết tông hắn cầm trong tay thần binh của Thông Thần các, uy lực đều mạnh hơn tam đại gia tộc cùng với Thánh Đan các.
Mạnh Quảng Lăng đột nhiên phát hiện, năm mươi ức linh thạch thượng phẩm, đáng giá!
- Tử Mộc tiên sinh cứ việc xem, tiếp theo, Lâm gia, Cổ gia, Hoàng Thất cùng với Thánh Đan các sẽ triệt để hủy diệt!
Mạnh Quảng Lăng có lòng tin rất lớn.
- Thập đường khẩu nghe lệnh, theo ta giết đến Thánh Đan các, thế lực nhân mã tứ phương, can đảm dám xuất thủ đối với Lục Ảnh huyết tông ta, tự chịu diệt vong, toàn bộ giết không tha!
Nhìn Mạnh Quảng Lăng hạ lệnh, Mục Vân đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Mà đổi thành một bên, Mạnh Quảng Lăng không phải là không cân nhắc qua mục đích Tử Mộc trợ giúp Lục Ảnh huyết tông hành động lần này, diệt tứ đại thế lực, sau đó lại chiếm đoạt Lục Ảnh huyết tông?
Nếu như trước đó Tử Mộc thật có ý nghĩ này, vậy chỉ có thể nói, Thông Thần các cũng là đi về hướng diệt vong.
Lục Ảnh huyết tông tại Nam Vân Đế Quốc phát triển ba năm, cũng không phải làm cho vui.
- Giết!
Mà cùng lúc đó, trong Thánh Đan các, từng bóng người cũng vọt ra, ngăn cản tại cửa ra vào, khiến cho vòng chiến thu nhỏ.
- Muốn thu nhỏ vòng chiến? Thay nhau tác chiến? Nằm mơ!
Nhìn thấy chủ ý lần này của nhân mã tứ đại thế lực, Mạnh Quảng Lăng cười lạnh một tiếng, trên dưới toàn thân bừng bừng dâng lên sát phạt chi khí.
- Nhân Hoàng Kinh!
Quát khẽ một tiếng, trong tay Mạnh Quảng Lăng mở ra một bản thư tịch cổ xưa, khí tức huyết sát mãnh liệt đập vào mặt tản ra.
- Muốn cản ta? Chỉ là Thánh Đan các, các ngươi quả thật tưởng là Mạnh Quảng Lăng ta không cách nào công phá sao?
Mạnh Quảng Lăng cười lạnh một tiếng, ngón tay nhanh chóng bắt đầu chuyển động.
Âm thanh ào ào vang lên, thư tịch vàng nhạt cổ xưa trong tay Mạnh Quảng Lăng nhanh chóng lật qua lật lại.
Dần dần, trước người Mạnh Quảng Lăng tản ra một quang mang u ám, đánh thẳng về phía trước.
Khi quang mang đó chạm tới phía trước Thánh Đan các, phát ra âm thanh rầm rầm rầm.
Ngoài Thánh Đan các, một đạo quang mang màu bạc nhạt lóe lên tối sầm lại, hiển nhiên là hộ các đại trận của Thánh Đan các.
- Hộ các đại trận? Không bằng rác rưởi!
Mạnh Quảng Lăng cười lạnh một tiếng, Nhân Hoàng Kinh trong tay léo lên một vệt kim quang, ầm vang nổ tung, hóa thành một hoàng tự to lớn, vọt thẳng về phía đại trận kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận