Vô Thượng Thần Đế

Chương 3397: Lục Biến (1)

Hóa thân của Mục Vân không biết từ khi nào, xuất hiện ở phía sau hắn. Mục Vân cũng không nói nhảm, bàn tay chộp một cái, cách không kéo Miêu Chiêm Dư đến bên người.
- Thuận không thuận theo, không phải không ngươi.
Một chưởng ném Miêu Chiếm vào trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, Mục Vân nhìn những người còn lại.
- Ngoại trừ Cửu Vĩ Miêu nhất tộc, những người khác, giết không tha.
Bá bá bá......
Không có lãnh đạo cầm đầu, tứ đại ngoại tộc, hiện tại sắc mặt đều hoảng sợ.
Thi Thần cùng Trình Phó hai người, hiện tại cũng thiếu ý chí chiến đấu, đang có ý muốn chạy trốn.
Nếu bọn họ toàn bộ chết, vậy kế hoạch lần này của bảy đại chủng tộc, sẽ thất bại.
Tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Nhưng Mục Vân sao có thể cho bọn họ cơ hội cùng thời gian chạy trốn.
Cùng lúc đó, chiến sĩ Huyết tộc, Dương tộc, Chu tộc tam đại tộc cũng muốn chạy trốn, chỉ là, ba trăm cốt vệ, cũng không phải ăn chay.
Không có lãnh đạo hàng đầu dẫn dắt, bọn họ muốn chạy trốn, không khác gì người si nói mộng.
Giờ khắc này, Mục Vân đã nổi lên sát tâm.
Hắn vốn không muốn đối phó người của tam đại cổ tộc, nhưng nếu bọn họ muốn đối phó mình, thiết lập cạm bẫy như thế, vậy mình cũng không cần khách khí.
Thân ảnh không ngừng trùng kích, chiến sĩ tam đại cổ tộc, muốn chạy trốn trong tay Tổ Thần ngũ biến như hắn, không khác gì khó như lên trời.
Ba trăm Cốt Vệ hiện tại phối hợp với Mục Vân, đem những tên kia, nhất nhất truy đuổi, không cho một người chạy trốn.
Chém giết, còn đang tiếp tục.
Nhưng hiện tại, cạm bẫy do tứ đại ngoại tộc cùng tam đại cổ tộc thiết kế, lại hoàn toàn thay đổi.
Ngược lại thành Mục Vân, cắn nuốt, hấp thu từng người một, không ngừng cường hóa hồn phách thần thể của mình.
Nhất biến nhất trọng thiên, mỗi một biến, đều là lực lượng thân thể cực hạn đề cao.
Võ giả tu luyện, vô luận khi nào, đều đang tu luyện thân thể cùng hồn phách.
Thân thể tiến hóa đến cấp độ thần thể, cũng cần không ngừng nâng cao.
Hồn phách, càng không cần phải nói, mang theo hết thảy thần thể, càng là căn bản của con người, càng cần tăng lên thật lớn.
Mục Vân tham lam cắn nuốt, loại cảm giác này, khiến cho hắn có thể tận mắt nhìn thấy, thực lực của mình, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, đề cao lại đề cao.
Mặc dù cũng không có đạt tới trình độ cảnh giới Tổ Thần lục biến, nhưng ở cấp độ Tổ Thần ngũ biến, không ngừng hướng tới viên mãn.
Loại biến hóa này, khiến cho Mục Vân có thể càng cảm nhận được thân thể mình tăng lên cùng tiến hóa.
Cùng lúc đó, khí huyết chém giết khuếch tán ra, các chiến sĩ cốt vệ, ai nấy cũng đỏ mắt.
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, trận chém giết này mới chấm dứt.
Hiện tại, Mục Vân, Triệu Nham Minh, Chiêm Hân Di, Vương Trạch Đông bốn người, mỗi người dẫn theo các chiến sĩ còn lại trong tộc, tụ tập cùng một chỗ.
Lần này, mười đại cổ tộc ngàn người tinh nhuệ, trong không gian cấp thấp, năm trăm người, hiện tại đại khái còn lại không tới hai trăm người ở đây.
Có lẽ ở những nơi khác, mười đại cổ tộc còn có chiến sĩ sinh tồn, nhưng cũng chỉ là số ít.
Không thể không nói, tổn thất thảm trọng.
Giờ khắc này, bốn người ngồi ngay ngắn.
- Hiện tại, chiến sĩ của bảy đại chủng tộc hẳn là còn lại không nhiều, nhưng vì bảo hiểm, kế tiếp, chúng ta còn phải trảm thảo trừ căn.
Mục Vân nhìn mọi người, nói:
- Ta nghĩ các vị hẳn là cũng hiểu được, chỉ cần còn sót lại một người, chính là phiền toái lớn.
- Ừm!
Mấy người hiện tại đều gật gật đầu.
- Đã như vậy, kế tiếp, bốn phương chúng ta chia làm bốn đội, ở trong không gian cấp thấp, hảo hảo tìm kiếm bọn họ đi.
Mục Vân nhìn ba người, nói:
- Bốn đội, mỗi một đội một phương hướng tìm kiếm, như thế nào?
- Tốt!
Mấy người hiện tại, đều gật gật đầu.
Mục Vân nói không sai, trảm thảo không diệt tận gốc, sẽ rước lấy phiền toái cực lớn, cũng không phải những người còn lại sẽ tạo thành uy hiếp cho bọn họ, mà là những người này, không diệt hết, rất có khả năng sẽ không ngừng sinh ra càng nhiều phiền toái.
Thỏa thuận xong, một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau, bốn phương đội ngũ, liền tản ra.
Mục Vân mang theo Mục Động Thiên, Mục Vân Hải cùng với Tuyết Trục Ảnh, Mục Viễn Phong cùng Mục Viễn Thanh, đi tới phía nam, phi nước đại mà đi.
Một đoạn thời gian kế tiếp, chiến sĩ Mục tộc bắt đầu triển khai tìm kiếm kiểu thảm sát, dọc đường đi, quả nhiên đụng phải không ít chiến sĩ ngoại tộc.
Nhiều thì chỉ có tiểu đội hơn mười người, mà ít thì có lẻ tẻ hai ba người. Những thứ này, tất nhiên không cần Mục Vân ra tay.
Mấy ngày nay, Mục Vân nhất nhất tiêu hóa tinh khí thần thôn phệ trong cơ thể, thực lực, lần thứ hai có tinh tiến.
Mà về phần bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, Cửu Vĩ Miêu nhất tộc, lại bị hắn thu phục hơn mười tên, an trí xuống.
Miêu Vũ Đồng nhìn thấy Miêu Chiêm Dư xuất hiện trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, gương mặt hoàn toàn uể oải, mấy ngày nay, một mực chửi Miêu Chiêm Dư xả giận.
Ngày hôm đó, một thân ảnh của Mục Vân xuất hiện bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ.
- Ngươi muốn làm gì?
Miêu Chiêm Dư nhìn Mục Vân, cẩn thận nói.
- Thế nào? Không giết các ngươi, các ngươi còn muốn phản kháng sao?
Mục Vân hiện tại mỉm cười, ngồi xuống, nhìn hơn mười thân ảnh trước người.
- Nơi này, là một chỗ tốt, các ngươi cũng cảm nhận được, nơi này tu hành, ẩn chứa thiên địa nguyên lực, khí tức bàng bạc, không hề kém cửu không giới.
Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Ta không giết các ngươi, để cho các ngươi tiến vào nơi này tu hành, chẳng lẽ không nên cảm ơn đức sao?
- Nhân loại vô sỉ.
Miêu Chiêm Dư hừ một tiếng, tức giận mắng:
- Nhân loại các ngươi, chính là chủng tộc ti tiện nhất, quả nhiên không có thứ gì tốt.
Ba...
Miêu Chiêm Dư vừa dứt lời, thân ảnh Mục Vân chợt lóe, xuất hiện trước người hắn, một cái tát tát ra.
Khóe miệng Miêu Chiêm Dư máu tươi chảy ra, sắc mặt tái nhợt.
- Ngươi......
- Ngươi tốt nhất trung thực một chút.
Mục Vân hiện tại lại nói:
- Ngoại tộc các ngươi, cũng không nhất định là thứ tốt gì, hơn nữa là các ngươi muốn giết ta trước, ta không giết các ngươi, đã là ân lớn.
- Nếu không thể cùng ta nói chuyện tốt, ta không ngại làm thịt các ngươi.
Vừa nghe lời này, mọi người ở đây, sắc mặt lạnh lẽo.
- Ở chỗ này, ta chính là chúa tể giả, đừng nói là các ngươi, gia hỏa Tổ Thần cửu biến, cũng phải nằm xuống cho ta.
Mục Vân dứt lời, ánh mắt quét qua mọi người.
- Ngươi thực sự muốn làm gì?
Miêu Vũ Đồng hiện tại nhịn không được hỏi.
Tuy nói nàng bướng bỉnh tùy hứng, nhưng hiện tại, Mục Vân đứng ở chỗ này, hiển nhiên không phải cùng nàng nói chuyện.
Tên này, thoạt nhìn tao nhã, nhưng khi giận lên, một chút cũng không tao nhã.
- Ta không muốn làm bất cứ điều gì.
Mục Vân lại nói:
- Các ngươi ở đây, thành thành thật thật là được, ta bảo các ngươi làm cái gì, các ngươi làm cái đó, vậy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận