Vô Thượng Thần Đế

Chương 342: Đây Là Người Sao?

Đám người Tề Minh ở phía sau đã sớm dẫn đầu đám người triệt thoái lui về phía sau.
Cho dù là cách hơn mười dặm, nhưng nghe được tiếng long ngâm, một ít võ giả cảnh giới hơi thấp cũng nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
- Tề Minh, Mục Phong Hành, hai người các ngươi mang theo những người cảnh giới hơi thấp rút lui trước, tốt nhất rút khỏi Nam Vân thành, chờ nơi này an định lại, mới tính tiếp.
Vương Tâm Nhã mở miệng nói:
- Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Chá, các ngươi thời khắc tại điều tra bên ngoài Nam Vân thành, nếu có tử đệ Thánh Đan tông lạc đàn chạy đến, trực tiếp vây sát.
- Vâng!
Nghe thấy Vương Tâm Nhã nói vậy, đám người vội vàng tản ra.
Hiện tại vây quanh ở nơi này, căn bản không có nổi chút tác dụng nào.
Tác chiến cấp độ này đã không phải là bọn hắn có thể ứng đối.
Chỉ là, nhìn bóng người cao ngàn mét trên bầu trời, trái tim Vương Tâm Nhã đập mạnh lên, lúc này, trong tay nàng cầm một viên ngọc bội, mặt lộ ra thần sắc do dự, cuối cùng, nàng rốt cục bóp nát ngọc bội kia.
Mà giờ khắc này, sắc mặt Tiêu Doãn Nhi đứng ở bên cạnh Vương Tâm Nhã lại là ảm đạm.
Vương Tâm Nhã chờ đợi ba năm, đổi lấy là Mục Vân trìu mến, rốt cục không phụ nàng bỏ ra.
Nhưng nàng thì sao...
Nàng thậm chí ngay cả mình có thích Mục Vân hay không cũng không xác định.
Nhưng đã không yêu thích, vì sao lại lao ra? Vì sao lại đỡ giúp Mục Vân một chưởng kia.
Chính Tiêu Doãn Nhi cũng không biết.
- Đây chính là uy lực của Cổ Ngọc Long Tinh, cường đại, quả nhiên là cường đại đến mức độ không gì sánh được.
Cả người Huyết Vô Song nhìn hưng phấn dị thường, thân thể cũng nhịn không được run rẩy.
- Mục Vân ta một thế này, chỉ cầu khoái ý ân cừu, muốn giết ta, lấn ta, nhục ta, cứ tới, xem chúng ta đến cùng ai sẽ chết trước!
Bóng người Mục Vân ở trên đỉnh đầu Cổ Ngọc Long Tinh, ngẩng cao đầu nói, âm thanh quanh quẩn cả khắp Nam Vân thành.
- Có ngông nghênh, đáng tiếc, ngông nghênh là đủ rồi, nhưng thực lực vẫn kém không ít.
Huyết Vô Song mỉm cười, trong tay xuất hiện một hạt châu màu xanh, trên dưới toàn thân hạt châu kia, óng ánh sáng long lanh, chỉ là huyết sát chi khí trong đó mãnh liệt như sóng lớn, lại trong lúc mơ hồ có chút áp chế không nổi, bắt đầu dâng lên.
- Địa khí cực phẩm Huyết Hồn Châu này, giết ngươi đã đầy đủ!
Bên ngoài thân thể Huyết Vô Song xuất hiện một tầng huyết mang nhành nhạt, sau lưng của hắn bắn ra tiên huyết, tứ ý khuếch tán.
Lúc này, cả người Huyết Vô Song giống như biến thành bộ dáng của thị huyết quỷ, nhìn vô cùng huyết tinh.
- Huyết Thực Thiên Hạ!
Quát khẽ một tiếng, thân thể Huyết Vô Song lăng không bay lên, bay thẳng về phía Mục Vân, đối mặt với bóng dáng cao ngàn mét kia, hắn không sợ chút nào.
Ngao...
Chỉ là, nhìn Huyết Vô Song tới gần, Mục Vân há miệng phát ra một tiếng gầm rú to rõ, mặt đất rạn nứt ra từng khúc, chi sau của quái vật to lớn, lại là bước ra một bước.
Bành...
Mặt đất lõm xuống đi trăm mét, bóng người Mục Vân khu sử Cổ Ngọc Long Tinh, lại lần nữa bước ra một bước.
Phanh...
Lại là một tiếng bành tiếng vang lên, trong khoảnh khắc đó, chín đuôi phía sau Mục Vân giống như chín thanh lợi kiếm, nhanh chóng vọt ra.
Đinh đinh đinh...
Chín đuôi trong chớp mắt tốc độ tăng vọt, trực tiếp đánh về phía trước mặt Huyết Vô Song.
Chỉ là, âm thanh đinh đinh đinh vang lên, chín đuôi kia đều bị kia Huyết Hồn Châu đón đỡ, Bóng người Mục Vân cao ngàn mét lùi lại một bước.
- Vô tri!
Nhìn Mục Vân, Huyết Vô Song cười lạnh nói.
- Thật sao?
Âm thanh Mục Vân đi qua Cổ Ngọc Long Tinh khuếch tán, giống như tiếng sấm, trong giây lát mở rộng ra.
Trong tiếng ầm vang, chín đuôi kia cấp tốc rút về, hai tay thu Mục Vân về, chân trước hợp tại một chỗ, dần dần, ngọn lửa màu tím dần dần bốc lên.
Ngọn lửa màu tím kia giống như liên hoa tử sắc, dần dần khuếch tán, đột nhiên mở rộng đến hơn trăm mét.
Chỉ là Mục Vân tuyệt không thu tay lại, hỏa liên tử sắc không ngừng nở rộ ra.
- Phá!
Quát khẽ một tiếng, tiếng sấm vang lên, liên hoa tử sắc kia đánh úp về phía Huyết Vô Song.
Hình như cảm giác được hỏa liên tử sắc kia cường đại, lần này, Huyết Vô Song cũng không vô tri tiến đến ngăn cản, ngược lại lui lại một bước, lại lần nữa tế ra Huyết Hồn Châu.
- Buồn cười!
Nhìn hành động của Huyết Vô Song, Mục Vân cười lạnh một tiếng.
Tốc độ của hỏa liên tử sắc tăng vọt.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, toàn bộ gần một phần tư diện tích Nam Vân thành hình thành một hình vòm tử sắc và quang mạc huyết sắc.
Quang mạc kia hình thành không được một giây đồng hồ.
Oanh...
Tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc đã ầm vang vang lên.
Toàn bộ quang mạc, triệt để nổ tung lên.
Quang mạc bao trùm một phần tư, võ giả phía dưới Thông Thần cảnh, thân hình đều nghiên ngả, cả một ít đệ tử thân truyền Thánh Đan tông, sắc mặt cũng tái nhợt, khóe miệng nhịn không được phun ra máu.
Nhìn bạo tạc kia, Vương Tâm Nhã hơi hô thở ra một hơi.
Còn may vừa rồi nàng không yên lòng, để đám người lại lần nữa lui lại.
Không chỉ là trong Nam Vân thành, một vụ nổ này, mấy chục vạn bình dân đứng ở vùng ngoại thành Nam Vân thành, lúc này cũng cảm thấy một trận đất rung núi chuyển, sắc mặt sợ hãi, lại nhanh chóng dời về phía vùng ngoại thành ngoài.
Bọn hắn vốn cho rằng vùng ngoại thành đã rất an toàn, không ngờ vẫn xuất hiện loại tình huống này.
Quang mạc từ từ tản ra, hai bóng người đứng ở giữa sân.
Cho dù là Lục Khuê cũng đã rút lui hơn mười dặm.
Mà Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng thì đã sớm bỏ chạy, để tránh bị tác động đến.
Lúc này, bên ngoài thân thể Mục Vân, đường vân tử sắc trên thân thể Ngọc Long rõ ràng đã yếu mấy phần, ngay cả khuôn mặt của Mục Vân cũng trở nên đỏ lên.
Mà đổi thành một bên, Huyết Vô Song cũng không tốt gì.
Toàn thân trên dưới y phục tả tơi, Huyết Hồn Châu trong tay cũng xuất hiện từng vết nứt.
- Phế!
Nhìn Huyết Hồn Châu kia, sắc mặt Huyết Vô Song dữ tợn.
- Mục Vân tìm chết!
Lúc đầu, hắn là Thông Thần thập trọng, chính là Tôn Giả của Lục Ảnh huyết tông, dưới một người, trên vạn vạn người, nhưng hôm nay, hắn lại mất hết mặt mũi ở đây.
- Phốc...
Nhưng ngay vào lúc này, Mục Vân trong Cổ Ngọc Long Tinh lại há mồm phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Thao túng Cổ Ngọc Long Tinh gần ngàn mét, tiêu hao không chỉ là Chân Nguyên, còn có linh hồn lực của hắn.
Vừa rồi kia đối kháng với Huyết Vô Song, đúng là hắn chiếm thượng phong, nhưng tiêu hao quá nhiều Chân Nguyên và linh hồn lực cũng làm cho hắn tổn thất nặng nề.
- Ngươi cũng không được, đúng không?
Nhìn Mục Vân, Huyết Vô Song cười lạnh nói:
- Bằng vào cảnh giới Thông Thần tam trọng của ngươi, sao có thể chịu đựng được long thể khổng lồ như vậy, tự gây nghiệt thì không thể sống!
- Không được? Giết ngươi, không sao cả!
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, trong miêng Cổ Ngọc Long Tinh ầm vang mở ra, một hỏa cầu tử sắc khổng lồ ầm vang bốc cháy lên.
Hỏa cầu tử sắc càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng, trọn vẹn khuếch tán đến phạm vi ngàn mét, rồi mới dừng lại.
Nhìn hỏa cầu trên đỉnh đầu Cổ Ngọc Long Tinh, cho dù là Huyết Vô Song cũng há to miệng, ngảy cả nước bọt chảy ra cũng không có phát giác.
Đây là người sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận