Vô Thượng Thần Đế

Chương 343: Tước Đoạt Thiên Hỏa?

Vốn là cho rằng trước đó Mục Vân đã rất khủng bố, không ngờ, càng khủng bố hơn còn ở đằng sau.
- Thế nào? Sợ sao?
Mục Vân há mồm phun ra một ngụm máu tươi, khẽ nói:
- Giết ngươi, đầy đủ!
Trong miệng long to lớn, hỏa cầu tử sắc ầm vang nổ tung, bay thẳng về phía Huyết Vô Song.
Lần này, hắn không có Huyết Hồn Châu chống cự, nhìn hỏa cầu kia, chỉ có thể mắt đứng tại chỗ.
Lúc này, dù hắn chống cự thế nào đều không có ý nghĩa.
- Cổ Ngọc Long Tinh, món bảo vật này lại lợi hại như thế, chỉ sợ thiên hỏa này ít nhất đã tồn tại mấy chục vạn năm, đáng sợ, đáng sợ!
Huyết Vô Song bất đắc dĩ thở dài, hắn không ngờ, Tử Liên Yêu Hỏa lại bá đạo như vậy.
Lần này, là hắn tính sai!
Oanh...
Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc xen lẫn tiếng bạo liệt cuồng bạo, vùng này, lúc này đã triệt để bị hỏa diễm tử sắc bao phủ.
Toàn bộ dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ là, quang mạc tản ra, dưới hỏa quang lượn lờ, dưới bầu trời đêm, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Huyết Vô Song.
- Tông chủ...
Nhìn một bóng người kia, Huyết Vô Song ngẩn người.
- Cha!
Nhìn thấy người tới, Mạnh Quảng Lăng cũng sững sờ.
Tông chủ Lục Ảnh huyết tông - Mạnh Nhất Phàm.
Ai cũng không ngờ, Mạnh Nhất Phàm sẽ đến nơi này.
Nhìn Mạnh Nhất Phàm xuất hiện, thân thể Cổ Ngọc Long Tinh lập tức sụp đổ, biến mất không thấy gì nữa, mà thân thể Mục Vân, cũng rơi xuống.
Hắn đã là không còn sức lực để tiếp tục chèo chống trạng thái Cổ Ngọc Long Tinh.
- Mục Vân...
Cả người Mạnh Nhất Phàm chôn ở trong bào phục lục sắc, làm cho người ta không nhìn ra bộ dáng của hắn.
Âm thanh khàn khàn từ trong miệng hắn vang lên, đúng là mang theo một cỗ ma lực, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng hắn.
- Mục Vân...
Mục Vân, hai mươi năm trước, Mục gia có vị Mục Thanh Vũ, độc sấm Vân gia của Thiên Vận đại Lục, đương thời lúc đó đã dẫn tới oanh động Thiên Vận đại lục, hắn là gì của ngươi?
- Cha ta!
- Khó trách, khó trách!
Mạnh Nhất Phàm khẽ cười nói:
- Hổ phụ vô khuyển tử, quả là thế, đáng tiếc, trước kia cha ngươi thất bại, một thân tu vi bị phế, biến thành phế nhân, hôm nay ngươi, cũng như thế.
Hả?
Tu vi bị phế, biến thành phế nhân?
Mục Vân cho tới bây giờ vẫn không biết một chút gì về chuyện này, hình như, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc cũng có rất ít người biết.
Mà giờ khắc này, hắc y nhân nơi xa cũng dừng tranh đấu lại, đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn mọi việc.
Nghe thấy lời này, thân thể hắc y nhân nhịn không được run một cái, song quyền dần dần nắm chặt.
- Ngươi nhục nhã ta, phụ thân ta, cũng không sao, trừ phi ngươi giết ta, nếu không, tương lai Lục Ảnh huyết tông nhất định là sẽ bị diệt trong tay Mục Vân ta!
- Cuồng vọng!
Mạnh Nhất Phàm cười lạnh nói:
- Cảnh giới Thông Thần tam trọng của ngươi đúng là rất lợi hại, phóng tới Thiên Vận đại lục, ít nhất là tử đệ hạch tâm của gia tộc, thân truyền đệ tử của tông môn, có thể là ngươi quên, ngươi cũng không phải, thiên tài luôn dễ chết yểu!
- Chết yểu sao? Ba năm trước đây ta đã chết yểu, nhưng ba năm sau, hiện tại tam đại gia tộc bị ta hủy diệt, tử vong cũng không đáng sợ, ta hướng tới là thứ mà ngươi vĩnh viễn không thể nào đụng chạm đến!
- Miệng lưỡi bén họn, vậy để ta tới xem thực lực của ngươi.
- Vô sỉ!
Mục Vân khẽ nói:
- Nếu như trước đó ngươi xuất hiện, ta nói không chừng sẽ có thể giết ngươi, nhưng bây giờ, ngươi giết ta, ta tuyệt đối sẽ không chống cự.
- Bởi vì chống cự cũng vô dụng sao?
- Đúng vậy!
- Ngươi ngược lại là thấy rõ ràng!
Mạnh Nhất Phàm dần dần phát hiện, người thanh niên trước mặt này thật thú vị.
- Trong thân thể ngươi có rất nhiều bí mật, có lẽ toàn thân cao thấp đều là bảo, vậy ta sẽ rút ra thiên hỏa của ngươi!
Mạnh Nhất Phàm trảo một bàn tay, lao thẳng tới Mục Vân.
Chỉ là, nhìn thấy móng vuốt của Mạnh Nhất Phàm bắt tới, Mục Vân không tránh không né.
Hắn tránh né cũng tránh né không được.
Hơn nữa, thiên hỏa hắn căn bản không tước đoạt được.
Có lẽ đối với những võ giả khác mà nói, thu phục thiên hỏa chính là thu phục, nhưng lúc thu phục Tử Liên Yêu Hỏa, Tru Tiên Đồ trực tiếp xóa đi ý thức của Tử Liên Yêu Hỏa.
Nói một cách khác, hiện tại, hắn chính là ý thức bản nguyên của thiên hỏa.
Toàn bộ ý thức của hắn, đều trong hồn hồ, nhưng là hồn hồ được Tru Tiên Đồ bảo hộ, căn bản là không có cách nào phá vỡ.
Mạnh Nhất Phàm muốn thu lấy thiên hỏa, hắn mặc kệ.
- Như thế nào?
- Thế mà không có bản nguyên ý thức?
Mạnh Nhất Phàm sững sờ.
- Ngươi có thể thử tiến vào trong hồn hải của ta!
- Tông chủ không thể, trong hồn hải của hắn hình như có một món pháp bảo cực kỳ lợi hại, vừa rồi thuộc hạ đã thử thăm dò, chính là bị trọng thương.
- Ồ?
Mạnh Nhất Phàm nhìn Mục Vân, triệt để nhấc lên lòng hiếu kì.
- Mục Vân, Mục Vân, khá lắm!
Mạnh Nhất Phàm vỗ tay cười nói:
- Đã như vậy, ta sẽ mang ngươi về tông môn, xem thử ngươi đến cùng có thần thông và bí mật gì mà không thể cho ai biết.
- Muốn mang ta đi? Trừ phi ngươi giết ta!
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, bước ra một bước.
- Cửu Thiên dẫn lôi, lôi quán ngã tâm!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân thi triển ra Thiên Lôi Thần Thể Quyết, âm thanh phích lịch vang lên, đỉnh đầu Mục Vân, từng tia lôi điện to mấy chục mét ầm vang rơi xuống.
- Không tệ, đáng tiếc, so sánh với ta, ngươi chỉ là hài tử mà thôi!
Mạnh Nhất Phàm mỉm cười, cả người trở nên vô cùng bàng bạc, giống như một hắc động, không thể sâu tra.
- Phá!
Mạnh Nhất Phàm đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng điểm ra một chỉ, một chỉ kia nhẹ như vậy.
Nhưng trong nhất thời, toàn bộ lôi điện quanh người Mục Vân đều trong thời khắc này biến mất không thấy gì nữa.
Tất cả mọi thứ đều biến mất.
Một chỉ đó trực tiếp điểm lên trên người Mục Vân, toàn bộ lôi điện bị dập tắt, thân thể Mục Vân giống như trong thời khắc đó triệt để bị giam cầm.
- Mạnh Nhất Phàm, chuyện cần gì làm tuyệt đến thế này, kẻ này có ân huệ nhất định với ta, nể tình ta, dừng tay được không?
Trong hư không, một âm thanh thổn thức đột nhiên vang lên.
Một bóng người tóc tuyết trắng, một bước bước ra.
- Cam Kinh Vũ, ngươi không chết?
Nhìn bóng người tráng kiện kia, ngón tay Mạnh Nhất Phàm run lên, Mục Vân lập tức cảm giác hô hấp thông suốt mấy phần.
- Ha ha... Nhờ có Mục Vân, ta không chết, cho nên, tha hắn một lần đi!
Cam Kinh Vũ ngữ khí hòa ái, trên mặt mang nụ cười.
- Kẻ này dung hợp thiên hỏa, lại có một món bảo bối loại linh hồn, không lâu nữa hắn nhất định sẽ danh chấn thiên hạ, lời nói mới vừa rồi, ngươi cũng đã nghe được!
Hai tay Mạnh Nhất Phàm chắp sau lưng, khẽ nói.
- Nhìn trên mặt mũi lão phu, thả hắn!
- Mặt mũi của ngươi tính cái gì?
Sau người Mạnh Nhất Phàm, Lục Khuê quát lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt nói.
Ông...
Lục Khuê vừa nói dứt lời, bàn tay Cam Kinh Vũ vừa nhấc, một khí tức bàng bạc bay thẳng về phía hắn.
Ba ba...
Hai dấu bàn tay rành rành rơi mặt trên Lục Khuê, Cam Kinh Vũ thản nhiên nói:
- Mạnh Nhất Phàm, thủ hạ của ngươi đúng là càng ngày càng không biến kính lão đắc thọ.
- Cút xuống đi!
Nhìn Lục Khuê, Mạnh Nhất Phàm quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận