Vô Thượng Thần Đế

Chương 344: Quân Vô Tà

- Cam Kinh Vũ, ngươi không chỉ khôi phục, còn nâng cao một bước, ha ha...
Mạnh Nhất Phàm phất phất tay nói:
- Thôi thôi, ngươi ở đây, ta hôm nay muốn giết hắn, cũng không thể làm gì, chỉ là Nhân Hoàng Kinh kia, hắn nhất định phải giao ra!
- Không có!
Mục Vân lập tức đáp.
Cũng không phải hắn không muốn giao, mà là hắn đã không giao ra được.
Nhân Hoàng Kinh kia vừa vào trong tay hắn, căn bản không tồn tại hơn một hơi thở đã trực tiếp bị Tru Tiên Đồ quấn vào trong thôn phệ.
Hắn muốn cho cũng không cho được.
- Không cho? Vậy Cam đại sư, cho dù là ngươi ở nơi này, người này, ta cũng muốn dẫn đi!
Cười khổ lắc đầu, nhìn Mục Vân một chút, Cam Kinh Vũ bất đắc dĩ nói:
- Vậy cũng chỉ có đánh với ngươi một trận!
Nghe thấy lời này, lông mày Mạnh Nhất Phàm triệt để nhăn lại.
Thanh danh của Cam Kinh Vũ tại Thiên Vận đại lục, vào vài thập niên trước là như sấm bên tai, nhưng sau đó, chẳng biết tại sao, Tụ Tiên các hắn sáng tạo lại tuyên bố với bên ngoài là Cam Kinh Vũ bỏ mình.
Lúc này lại lần nữa ở nơi này gặp được Cam Kinh Vũ, Mạnh Nhất Phàm mới hiểu được, chuyện không có đơn giản như vậy.
Chỉ là, Cam Kinh Vũ thành danh khá sớm, tuy nói dùng luyện đan mà nổi tiếng, nhưng thực lực của hắn, vẫn không có ai biết được.
Nhưng tạo ra Tụ Tiên các, thành chủ nhân một các nổi tiếng lừng lẫy của trung ương Thiên Vận đại lục, Cam Kinh Vũ há sẽ yếu?
- Mạnh Nhất Phàm, ta thấy ngươi cũng không gì hơn cái này? Cái này sợ! Ha ha...
Ngay lúc này, thiên không lại vang lên một âm thanh cười ha ha:
- Nên làm thì làm, ngươi sợ lão gia hỏa này làm cái gì?
Một bóng người rơi xuống, một khí thế bén nhọn trực tiếp tản ra, toàn bộ phế tích, khắp nơi tràn ngập một cỗ sát phạt chi khí ngang nhiên.
- Quân Vô Tà, ngươi tới nơi này làm cái gì?
Nhìn người tới, Mạnh Nhất Phàm sững sờ.
Quân Vô Tà, đảo chủ Thiên Tà đảo của Thiên Vận đại lục, làm người tâm ngoan thủ lạt, hắn sáng tạo Thiên Tà đảo, tu luyện toàn bộ là công pháp và võ kỹ tà ác, bản thân càng làm việc không từ thủ đoạn.
Người này, từ trước đến nay đều bị người kính nhi viễn chi.
Quân Vô Tà, Quân Vô Tà, tên của hắn và người của hắn hoàn toàn tương phản, toàn thân cao thấp, không có một chỗ nào không phải tà ác.
- Chậc chậc... Tin tức Thiên hỏa, chỉ có các ngươi biết sao?
Quân Vô Tà mặc trường sam màu đen, sắc mặt tuấn tú, nhìn có chút trắng nõn, giống như thanh niên hai mươi tuổi.
Ánh mắt rơi ở trên người Mục Vân phía dưới, Quân Vô Tà cười hắc hắc nói:
- Thì ra người sở hữu Thiên hỏa chỉ là kẻ yếu này, ta nhớ các ngươi hình như đều đã tìm mấy trăm năm đúng không? Ai, thật đúng là mất mặt!
- Nói xong chưa?
Nhìn Quân Vô Tà, Mạnh Nhất Phàm quát:
- Đến cùng là ngươi giúp ai?
- Đương nhiên là giúp ngươi!
Quân Vô Tà cười tà mị một tiếng:
- Giúp tên ngu ngốc ngươi, ta mới có thể cầm chỗ tốt!
- Ngươi...
Mạnh Nhất Phàm tức giận, chỉ là nhìn Quân Vô Tà, hắn vẫn nhịn tức giận xuống.
- Đã như vậy, vậy ta sẽ không nói nhảm nữa, ngươi trước quấn lấy lão già này, ta sẽ đối phó với tiểu tử này, đảm bảo trả lại nguyên vẹn Nhân Hoàng Kinh của ngươi về chủ cũ.
Quân Vô Tà cười hắc hắc, trực tiếp bước ra một bước.
Khí thế cuồng bạo dâng lên, xung quanh lập tức khuếch tán ra ý niệm để thần trí người ta như muốn tán loạn.
Từng đạo ý niệm đó giống như từng đạo nguyền rủa tà ác, hỗn tán ở xung quanh, kéo dài không ngừng.
Mà trong một nháy mắt này, một đạo thủ ấn ầm vang đập vào ngực Mục Vân.
Bàn tay trắng nõn kia bất ngờ không kịp đề phòng, để người căn bản khó mà ứng đối.
Lúc này, Mục Vân căn bản không có bất kỳ phòng bị nào, trực tiếp bị một chưởng kia đập vào ngực.
Phốc...
Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Mục Vân lập tức trở nên trắng bệch, một lục dịch thể màu tím giống như dần dần chảy vào trong thân thể của hắn.
- Hắc hắc, không phải giãy dụa, thứ này sẽ không hại ngươi, chỉ cần ngươi chịu phối hợp với ta, ta bảo đảm ngươi không chết được.
Quân Vô Tà kia phủi tay, đi đến trước mặt Mục Vân, cười đùa nói:
- Trước lấy Nhân Hoàng Kinh ra đi, ta trả lại cho cái tên ngu ngốc Mạnh Nhất Phàm kia, còn về bảo bối trong cơ thể ngươi, có Tử Ngọc Lai Thế độc này, ta có thể chậm rãi nấu, đến khi ngươi nói mới dừng.
- Nhịn đến ta nói mới dừng sao?
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Tốt, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi!
- Mau nói!
Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân tự biết khó thoát, từ bỏ chống lại, Quân Vô Tà cười hắc hắc nói.
- Quân Vô Tà, ngươi hèn hạ vô sỉ, ta đã đưa Nhân Hoàng Kinh cho ngươi, ngươi còn muốn giết ta diệt khẩu!
Đột nhiên, không hề có điềm báo trước, Mục Vân đột nhiên gầm rú rõ to lên, âm thanh này, trực tiếp truyền đến trong tai Cam Kinh Vũ đang giao thủ với Mạnh Nhất Phàm.
- Mục Vân, ngươi...
Quân Vô Tà đương nhiên biết rõ, Mục Vân hô như vậy là cố ý muốn vu oan cho hắn, âm hiểm xảo trá.
- Hừ, muốn vu oan cho ta, ta sẽ lập tức giết ngươi!
Sắc mặt Quân Vô Tà phát lạnh, bàn tay trực tiếp thành đao, chém về phía cổ Mục Vân.
- Quân Vô Tà, ngươi làm gì đó?
Nhìn thấy Quân Vô Tà động thủ muốn chém giết Mục Vân, Mạnh Nhất Phàm ngăn tại trước mặt Mục Vân, quát lạnh nói:
- Ta chỉ cần ngươi ép hỏi hắn Nhân Hoàng Kinh, không có nói ngươi giết hắn.
- Kẻ này vô cùng xảo trá, giết để yên tâm, Nhân Hoàng Kinh kia, ta thấy là ngươi không cần tới...
- Lời này của ngươi có ý gì?
Mạnh Nhất Phàm mày nhăn lại, nhìn Quân Vô Tà.
Lúc đầu hợp tác với Quân Vô Tà, chính là bảo hổ lột da, mà bây giờ, Quân Vô Tà há miệng im lặng muốn giết Mục Vân, không thể không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
- Thôi đi, ta xảo trá, nhưng lại trúng kế của hắn... Tử Ngọc Lai Thế, nhất định hẳn phải chết không nghi ngờ, nơi nào còn nói cái gì xảo trá.
Mục Vân phi một nói:
- Ta chết cũng liền chết rồi, nhưng Mạnh Nhất Phàm, ngươi tên ngu ngốc nhà ngươi có thể tìm ra Nhân Hoàng Kinh của ngươi từ trong tiểu gia, tiểu gia ta theo họ ngươi!
Nhìn Quân Vô Tà, Mạnh Nhất Phàm trừng tròng mắt, quát:
- Quân Vô Tà, loại độc này là tan rã chân nguyên võ giả, phá hư hồn hồ võ giả, ngươi lại lấy loại độc này, ta nhớ là, Tử Ngọc Lai Thế này là trân độc dược tàng của ngươi!
- Trân tàng hay không trân tàng là Quân Vô Tà ta nói tính, Nhân Hoàng Kinh không có trên người ta, chính là không có trên người ta, ta còn không đến mức ham muốn một món địa khí cực phẩm Lục Ảnh huyết tông của ngươi.
Không đến mức ham muốn?
Một món địa khí cực phẩm, Thiên Vận đại lục tuyệt đối là hàng bán chạy, hắn không thèm sao?
- Nói lời này cũng không xấu hổ!
Mục Vân bĩu môi nói:
- Ngươi cho rằng địa khí cực phẩm là rau cải trắng sao? Ngươi không thèm, vậy ngươi thật đúng là thành thần.
- Ngươi...
Quân Vô Tà làm việc, từ trước đến nay là bằng vào cái người yêu thích.
Lần này, Mục Vân quả thực hoàn toàn không để hắn ở trong mắt, khiêu khích như vậy làm ảnh hưởng đến tôn nghiêm võ giả của hắn, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Phốc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận