Vô Thượng Thần Đế

Chương 3467: Tổ Thần Siêu Nhất Lưu (1)

- Chỗ của ta.
Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Ở chỗ này, ngươi cũng đừng hòng đi ra ngoài.
Dương Tử Quỳnh nhìn bốn phía, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc.
- Ba vị lão tổ Mục tộc...
Khi nhìn thấy bóng dáng của Mục Phong Trần, Mục Phong Tiếu và Mục Quy Phàm, Dương Tử Quỳnh ngẩn ra.
- Bọn họ đã sớm tọa hóa, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Dương Tử Quỳnh ngẩn ra, nói:
- Ngươi đây là... Nghịch thiên mà làm, để cho bọn họ sống lại, ngươi sẽ bị thiên khiển.
- Không cần ngươi lo lắng.
Mục Vân phất tay, từng hơi nước tràn ngập thành xích sắt, trói buộc thân ảnh Dương Tử Quỳnh lại.
- Nơi này là địa bàn của ta, cho nên ngươi tốt nhất, đừng nghĩ phản kháng, bởi vì căn bản không có cách.
- Hiện tại, cứ thành thành thật thật chuyển hóa hết thảy trong thân thể ngươi cho ta đi.
- Ngươi dám!
- Tại sao ta không dám?
Mục Vân mang theo một nụ cười khinh thường.
Dứt lời, bàn tay vung lên, trong khoảnh khắc, một cỗ khí tức cắn nuốt cuồng bạo tràn vào trong cơ thể Dương Tử Quỳnh.
- Ngươi muốn nuốt chửng ta? Ha ha... Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết.
- Bổn tọa chính là Hư Thánh, được thiên địa tán thành, trong cơ thể ẩn chứa uy thế của thiên địa, ngươi thôn phệ ta, chính là thôn phệ thiên địa, ngươi là muốn chết.
Mục Vân cắt một tiếng, căn bản không để ý tới.
Lão thái bà này, hoàn toàn điên rồi, hiện tại bất quá thẹn quá hóa giận giãy dụa cuối cùng mà thôi.
- Không, không.
Dương Tử Quỳnh nhìn thấy Mục Vân không để ý tới mình, nhất thời mắng:
- Ngươi không thể thôn phệ ta, không thể, ngươi thôn phệ ta, ngươi sẽ chết, ngươi căn bản không chịu nổi lực lượng thần hồn thần phách thần thể trong cơ thể Hư Thần.
- Ai nói ta muốn một mình gánh vác?
Mục Vân hiện tại, nhìn Mặc Vũ cùng Hoàng Diễm cùng với mọi người Cửu Vĩ Miêu nhất tộc.
- Hảo hảo thể ngộ.
Dứt lời, bàn tay Mục Vân vung ra.
Khí tức cắn nuốt mạnh mẽ khiến Dương Tử Quỳnh không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.
Mà không chỉ như thế, tu vi đám người Mặc Vũ, Hoàng Diễm, hiện tại cũng đang đột nhiên tăng mạnh.
Đám Huyền Thiên Vệ, ba trăm cốt vệ, cùng với đám người Triệu Nham Minh, Chiêm Thiên Vũ, hiện tại đều cảm giác được, trong bóng tối, giống như hắn trời ban cho bọn họ một cỗ lực lượng bá đạo.
Mục Vân đối với bọn họ mà nói, chính là trời.
- Ca, ngươi... Đến Tổ Thần cửu biến nhị lưu.
Hiện tại, bên trong Chiêm tộc, Chiêm Hân Di nhìn Chiêm Thiên Vũ, sắc mặt đầy hoảng sợ.
Nhị lưu Tổ Thần cửu biến.
Đây quả thực là giống như trời.
Đi ra từ trong Cửu Không Giới, Chiêm Thiên Vũ cũng bất quá là cảnh giới Tổ Thần bát biến mà thôi.
Hiện tại, lại liên tiếp tăng lên.
- Sinh tử ám ấn, quả nhiên khủng bố...
Chiêm Thiên Vũ hiện tại thở ra một hơi, nói:
- Ta cảm giác được, Mục Vân bên kia, truyền cho ta một cỗ khí tức cường hoành, loại khí tức này, có thể làm cho ta, không ngừng nâng cao...
- Chẳng lẽ là Mục tộc bên kia, Mục Vân đã một lần nữa thăng cấp.
Mà cùng lúc đó, bên trong Triệu tộc, giữa một sơn mạch đen kịt.
Một thân ảnh mặc hắc y, từ từ đi ra.
Bên cạnh thân ảnh hắc y, một con thần thú toàn thân màu đen lân giáp bao trùm, chậm rãi cất bước, duỗi thắt lưng.
Thần thú màu đen kia, bộ dáng giống như hùng sư, nhưng toàn thân cao thấp, cũng không phải lông màu nâu, mà bộ lông màu đen, giống như từng cây cương châm, thần thái biếng nhác.
- Linh Diễm, ngươi chính là thần thú thủ hộ của Triệu tộc ta, lần này, nếu đã tán thành ta, vậy tương lai cứ theo ta chinh chiến thần giới đi.
Tiếng nhàn nhạt vang lên, thân ảnh áo đen từ từ nói:
- Nếu không phải tên kia, bây giờ ta cũng không có khả năng tiến vào cảnh giới Tổ Thần cửu biến, hiện tại, Triệu Khai Minh cùng Triệu Thanh Phong, nếu tranh cùng ta, ta không ngại, chém hai người.
- Phốc...
Nghe được lời này, linh diễm thần thú màu đen, toàn thân cao thấp, một cỗ hỏa diễm màu đen lan tràn, hắt hơi một cái, lắc lắc lông trên người.
- Ngươi cũng nghĩ như vậy phải không?
Thân ảnh hắc y từ từ bước đi, rời khỏi sơn mạch, đi vào trong điện...
Cùng một lúc, những nơi khác, cũng vậy.
Phàm là người cùng Mục Vân ký kết sinh tử ám ấn, hiện tại ai nấy đều cảm nhận được thực lực cực kỳ cường hoành, bắt đầu tiến bộ.
Loại cảm giác này, phát ra từ bên trong người.
Phanh...
Một tiếng nổ vang lên, trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, thân ảnh Dương Tử Quỳnh hoàn toàn ngã xuống đất.
- Hư Thánh...
Mục Vân lẩm bẩm nói:
- Đây chính là hư thánh bá đạo ư, tuy rằng trong cơ thể ẩn chứa quy tắc thần lực, không đủ để cho mọi người đi theo ta tăng lên, thế nhưng, thôn phệ trong đó, lại có thể hấp thu như từ trong thiên địa.
- Diệu kỳ...
Mục Vân chậm rãi nắm chặt hai tay, vẻ mặt hiện tại đầy lạnh nhạt.
Tổ Thần nhất lưu?
Không! Hiện tại, là Tổ Thần siêu nhất lưu mới đúng.
Hai tay nắm chặt, Mục Vân khẽ cười nói:
- Mười đại cổ tộc trưởng là Tổ Thần đứng đầu, thần hồn thần phách thần thể đều viên mãn, chỉ chờ được thiên địa tán thành, bước vào con đường Thánh Nhân.
- Bây giờ ta, thần thể so với Hư Thánh, kém hơn vài phần, chủ yếu là thần hồn thần phách cấp bách tăng lên.
Ánh mắt chợt lóe, một khí thế không gì sánh kịp, vào hiện tại, bất ngờ tăng lên.
Khí tức bá đạo, đại thế hùng hồn.
Tổ Thần siêu nhất lưu.
Thần hồn thần phách, gần đến cấp độ viên mãn, một ý niệm có thể động sơn hải, một câu có thể giết vạn địch.
Đây chính là Mục Vân lúc này.
Trong lúc mở hai mắt ra, ba người Tần Mộng Dao nhất thời cảm giác được, Mục Vân đứng bên cạnh, sinh ra một loại khí tức hoàn toàn không giống.
- Được rồi?
- Ừm.
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Ngoại trừ huyết khí tổn thất, cần thời gian dài khôi phục, những thứ khác ngược lại không có gì đáng ngại.
Ầm...
Mà hiện tại, trên không trung, một tiếng nổ vang trút xuống, đại địa sớm đã lở loét trăm ngàn đồng, hiện tại, càng lộ ra hỗn độn không chịu nổi.
- Cảnh giới Hư Thánh, quả nhiên vẫnkhủng bố.
Mục Vân lẩm bẩm nói.
- Có kinh khủng đến đâu, không phải vẫn bị chàng giết sao?
Mục Vân cười khổ nói:
- Không giống, ta sở dĩ có thể chém giết Hư Thánh là bởi vì chín thân ngoại hóa thân bá đạo, hơn nữa, khí tức Hư Thánh của Dương Tử Quỳnh cũng không vững vàng như ta tưởng tượng.
- Bà ta hẳn là mới thăng cấp đến cảnh giới Hư Thánh không lâu.
Tần Mộng Dao cẩn thận nói:
- Khí tức hoàn toàn không giống.
Nghe được lời này, Mục Vân gật gật đầu.
Tần Mộng Dao nói không sai, hắn cũng cảm giác được, Dương Tử Quỳnh kết hợp cùng thiên địa chi thế, cũng không phải rất vững vàng, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số vấn đề.
- Nãi nãi thì ra không có tọa hóa...
Mục Vân thở ra một hơi, nói:
- Như vậy, Mục tộc, thời gian có thể thở dốc, lại thêm vài phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận