Vô Thượng Thần Đế

Chương 3477: Giao Thủ Với Hư Thánh (1)

- Hơn nữa không chừng, Huyết tộc lần này, phái người ra tay!
Bích Nhân Uẩn trong nháy mắt đã làm rõ suy nghĩ, lần nữa nói:
- Ngươi liều lĩnh lao ra như thế, nói không chừng chính là rơi vào bẫy.
Vừa nghe lời này, Mục Huyền Cơ nhất thời xụi lơ.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Nghe tộc trưởng!
Bích Nhân Uẩn hiện tại mở lời:
- Vân nhi, ngươi nói đi.
- Tốt!
Mục Vân đứng dậy, gật đầu nói:
- Đã như vậy, chư vị hãy nghe ta nói một lời.
Trong đại điện, cao tầng mục tộc, nhất nhất đứng vững.
- Hiện tại triệu tập Thanh Vũ quân, Diệp Vệ cùng với chiến sĩ Huyền Cơ doanh, tập hợp trong bí giới Mục Tộc.
Mục Vân nhìn về phía Mục Thanh Lang, nói:
- Nhị thúc, chuyện này, người đi làm đi.
- Tốt!
Mục Thanh Lang xoay người rời đi, bắt đầu hạ lệnh.
- Tam thúc, người mang theo một nhóm tinh nhuệ, đi tới Vô Nhai Chi Hải giao giới cùng Dương tộc, kiểm tra một chút, có bóng dáng cổ tộc khác hay không.
- Ừm.
- Tứ thúc, người dẫn người ở phía tây Vô Nhai Chi Hải kiểm tra xem, Huyết tộc có động tĩnh gì hay không.
- Tốt!
Từng mệnh lệnh hạ xuống, Mục Vân thở ra một hơi, đứng dậy, nói:
- Ta sẽ dẫn dắt đám Vân Dực, Huyền Thiên Vệ đi tới Linh Xà đảo, ngược lại muốn nhìn, lần này Chu tộc, rốt cuộc tính toán gì.
Một câu hạ xuống, sát khí lẫm liệt.
Mục Vân hiện tại, trong lòng không quá gấp gáp.
Vốn định, ba tháng sau, tiến công Chu tộc, nhất cử tiêu diệt.
Nếu hiện tại Chu tộc dẫn đầu xuất kích, vậy vừa hay, đỡ cho hắn lại phiền toái.
Thân ảnh chợt lóe, Mục Vân biến mất.
Vô Nhai Chi Hải, Linh Xà Đảo.
Lúc đầu Linh Xà đảo chỉ là một hòn đảo bình thường trong Vô Nhai Chi Hải, nhưng mấy trăm năm trước, bởi vì thủ đoạn của Mục Vân, thống nhất Vô Nhai Chi Hải, sau đó ở Linh Xà đảo một đoạn thời gian, khiến cho Linh Xà đảo trở nên nổi danh.
Lần này, Xích Vũ Sĩ do Chu tộc suất lĩnh, mục đích chính là Linh Xà Đảo.
Giờ khắc này, trên Linh Xà Đảo, hỏa quang bắn ra bốn phía, tiếng nổ vang cùng tiếng bạo liệt, liên tiếp liên tiếp.
Từng đạo thân ảnh được huấn luyện nghiêm chỉnh đang chém giết lẫn nhau.
Xích Vũ Sĩ của Chu tộc, toàn thân cao thấp, giáp trụ màu đỏ thẫm, cầm thần binh trong tay, rõ ràng là hộ vệ quân đội tinh nhuệ.
Cầm đầu một gã thanh niên, toàn thân ánh sáng bắn ra bốn phía, cầm hiệu lệnh trong tay, nhìn phía dưới.
- Giết cho ta, không lưu người sống.
Chu Sâm hiện tại thần thái ngạo cư, lạnh lùng quát:
- Mục tộc? Muốn khôi phục, không có Mục Thanh Vũ, muốn khôi phục cái gì?
Lúc đầu, Chu tộc vẫn luôn lo lắng cho sự tồn tại của Mục Thanh Vũ. Nhưng mấy ngày trước, lại từ trong Huyết tộc biết được tin tức, Mục Thanh Vũ đã sớm không còn ở trong Thần giới.
Mục Thanh Vũ không có ở đây, Mục Vân cư nhiên còn dám cáo mượn oai hùm, diệt sát Dương tộc.
Đã như vậy, Chu tộc sẽ khoác áo lên trận, để Mục tộc hiểu được.
Thần giới này, không phải thời Đại mục tộc đỉnh thiên lập địa, Mục Thanh Vũ không có ở đây, Mục Vân hắn, rắm cũng không phải.
Chu Sâm hiện tại tâm tình rất tốt, nhìn Xích Vũ Sĩ, mọi người đều giết về phía Linh Xà đảo, hắn vô cùng vui vẻ.
- Mục Vân ơi Mục Vân, ngươi huy hoàng đến đâu thì có ích lợi gì? Đắc tội toàn bộ nhân tộc Thần giới, làm sao còn có chỗ đứng của ngươi?
Tiếng cười từ từ vang lên, khóe miệng Chu Sâm khẽ nhếch.
- Ta có chỗ đứng của hay không, không phải Chu Sâm ngươi có thể nói được.
Đột nhiên, tiếng lạnh lùng vang lên, một tiếng xé không vang lên, hiện tại trong nháy mắt nhớ tới.
Ầm...
Một quyền, trống rỗng mà ra, nghiền ép tư thái, đánh về phía Chu Sâm. Nhìn thấy Mục Vân giết tới, trong mắt Chu Sâm, một nụ cười nhạo hiện lên, căn bản không chút hoang mang.
- Mục tộc Thái Tử, vì sao lại kiêu ngạo cuồng vọng như vậy?
Một tiếng sấm cuồn cuộn vang lên.
Trong hư không, trước người Chu Sâm, một thân ảnh lúc này, từng bước bước bước ra.
Thân ảnh kia bước ra, bàn tay vung lên, một cỗ khí tức mãnh liệt, từ từ bốc lên.
Một tiếng ầm ầm vang lên, giữa không trung, không khí đều mơ hồ xuất hiện một tia vết nứt.
Khí tức Hư Thánh cường hoành, hiện tại, triển lộ không dưa thừa.
Trong nháy mắt này, mọi người chỉ cảm thấy tim đập nhanh một trận.
Mục Vân dừng bước, nhìn bóng dáng trước người Chu Sâm, hai mắt nheo lại.
Đã đến.
Lần này Chu tộc nếu chủ động xuất kích, nhất định là lão tổ cấp bậc Hư Thánh trong tộc thức tỉnh.
- Chu Viễn Trình.
Nhìn thân ảnh kia, đôi mắt Mục Vân co rụt lại.
- Xem ra ngươi còn nhớ rõ lão phu.
Chu Viễn Trình hiện tại vung lên tay áo dài, ngạo nghễ nói:
- Khó trách can đảm làm càn như thế, ký ức kiếp trước, tất cả đều tìm về.
- Nếu đã nhớ rõ lão phu, vậy nên biết, năm đó, nếu không phải lão phu hạ thủ lưu tình, ngươi đã sớm chết.
- Buồn cười.
Mục Vân lạnh lùng đối diện, cười nhạo nói:
- Năm đó ta bất quá chỉ là cảnh giới Thần Chủ, ngươi đã đạt tới Tổ Thần, không giết chết ta, còn rất may mắn phải không?
- Tiểu nhi vô tri.
Chu Viễn Trình lạnh lùng quát một tiếng:
- Chu Sâm, dẫn Dắt Xích Vũ Sĩ, tiêu diệt hoàn toàn Linh Xà Đảo cho ta, đại quân Chu tộc ta, tất yếu phải đặt chân lên mỗi một hòn đảo vô nhai chi hải!
- Nằm mơ cũng phải phân thời gian.
Mục Vân quát:
- Huyền Thiên Vệ, ngăn cản Xích Vũ Sĩ.
- Vân Trung Vụ.
- Thuộc hạ tại đây.
- Nếu có người tùy ý tàn sát, Vân Dực các ngươi bất cứ lúc nào mà động, ai giết tàn nhẫn nhất, làm thịt người đó.
- Tuân mệnh.
Tiếng xé rách không khí, từng đạo vang lên.
Từng thân ảnh hiện tại bay lên, sát khí trong mắt, không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Chu Viễn Trình hiện tại chợt lóe.
- Không hổ là Thái Tử Mục tộc, có vài phần quyết đoán.
- Ngươi nói sai rồi, bây giờ ta, kế nhiệm Mục tộc trưởng.
Mục Vân nhếch miệng cười nói:
- Nhất tộc chi trưởng tự mình ra tay giết ngươi, Chu Viễn Trình, ngươi nên thỏa mãn rồi.
- Buồn cười, thật cho rằng giết Dương Tử Quỳnh mới vào cấp độ Hư Thánh, có thể chống lại ta? Mơ mộng.
- Có phải nằm mơ hay không, ngươi thử sẽ biết ngay.
Mục Vân cầm Truy Mệnh Thần Kiếm trong tay, trong ánh mắt phủ đầy sát khí.
Lần này, cha hắn thực sự không có ở đây.
Thế nhưng, hắn muốn khiêng Mục tộc, gánh vác đại gia tộc trước kia sống vạn năm.
Ai muốn phá hư, vậy chặt người đó.
Ầm...
Khí tức hùng hậu trong nháy mắt phóng thích ra.
Bước chân Mục Vân bước ra, sát khí đằng đằng.
Chu Viễn Trình hiện tại cũng xông lên.
Trong nháy mắt này, hai người giao thủ.
Chu Sâm nhìn thấy một màn này, ánh mắt lóe lên.
- Mục Vân, cảnh giới Tổ Thần siêu nhất lưu...
Chu Sâm tức giận nói:
- Đáng ghét, tên này, vì sao tăng lên nhanh như vậy?
Trong lòng hắn tràn đầy không phục.
Tốc độ Mục Vân tăng lên thật sự quá nhanh.
Nếu chỉ tốc độ nhanh cũng thôi, nhưng thực lực của Mục Vân cũng hiện ra tăng trưởng thẳng tắp.
Tốc độ cùng thực lực đồng thời tăng vọt, tên này, dựa vào cái gì tu hành nhanh như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận