Vô Thượng Thần Đế

Chương 349: Vạn Quỷ Phủ Quật

- Hắc Bạch Hữu Thường, hai người các ngươi, làm chuyện, cần tuyệt như vậy sao?
Nữ tử đạm mạc mở miệng, âm thanh lạnh lẽo nói không nên lời, thậm chí trong sự lạnh lẽo đó còn mang theo một tia sát ý.
Nhìn nữ tử đạm mạc trước mặt, hai người Hắc Chi Dực và Bạch Chi Trường cười khổ một tiếng.
Hôm nay để hai người bọn hắn đến, thật đúng là đến đúng rồi.
Nếu như hiện tại là tông chủ ở đây, chỉ sợ tiểu nha đầu này đã sớm bạo tạc.
Toàn bộ Thánh Đan tông, ai cũng biết, thiên phú của người trước mắt này khủng bố cỡ nào.
Mà trong toàn bộ Thánh Đan tông, chỉ có nàng dám nói:
- Ngày ta thành thần, cũng chính là lúc mệnh Vũ Dịch tang - câu này nói rất hùng hồn.
Tông chủ đối với chuyện này cũng không có biện pháp, Thánh Đan tông, Thánh Vũ Dịch có được quyền nói chuyện không thể tranh cãi, thế nhưng trong tông môn còn có mấy lão quái vật là không nghe hắn.
Thí dụ như sư tôn của vị này - Tử Vũ Di!
- Tần Mộng Dao, Tử Vũ Di đại sư đã nói, trong vòng năm năm ngươi không được phép rời khỏi Thánh Đan tông một bước, hiện tại, ngươi lại tới đây, chính là vi phạm ước định của Tử đại sư.
- Ước định giữa ta và sư tôn, có liên quan gì tới ngươi?
Âm thanh Tần Mộng Dao lạnh lẽo, lạnh đến tận xương, nói:
- Ta hỏi các ngươi, Thánh Vũ Dịch đi đâu rồi?
- Thánh Vũ Dịch đã bắt Vân ca đi, hơn nữa còn gieo xuống Cửu Tử Tuyệt Sát Trận!
Phía dưới, Vương Tâm Nhã đột nhiên quát.
Nghe được lời của Vương Tâm Nhã, thân thể Tần Mộng Dao run rẩy, rất có thâm ý nhìn thoáng qua Vương Tâm Nhã, mà sau đó bóng người nhất chuyển, trực tiếp bay khỏi.
- Hắc Chi Dực, Bạch Chi Trường, hai người các ngươi lập tức cút trở về, nếu bị ta nhìn thấy các ngươi giết thêm một người nữa, Tần Mộng Dao ta dám đảm bảo, các ngươi sẽ đau đến không muốn sống.
Phanh...
Sau khi Tần Mộng Dao vừa dứt lời, một đạo chưởng ấn ầm vang rơi xuống.
Chưởng ấn tầng tầng lớp lớp rơi trên mặt đất, toàn bộ mặt đất đều rung động, từng giờ từng phút bị đóng băng.
- Chậc chậc... Băng Hoàng Thần Phách, khủng bố!
- Đúng vậy!
Bạch Chi Trường đáp:
- Ngươi chính là không biết, Tử Vũ Di đại sư đối đãi vói Tần Mộng Dao này còn thân hơn thân nữ nhi, khi Tần Mộng Dao tuyên bố muốn giết tông chủ, Tử đại sư vẫn không nói gì, giữ nàng ở bên cạnh.
- Băng Hoàng Thần Phách, ai... Đời này, có thể nhìn thấy Băng Hoàng là bộ dáng như thế nào, ta đã thỏa mãn!
Nhìn phía dưới hỗn loạn lung tung, Hắc Chi Dực và Bạch Chi Trường cười khổ lắc đầu rút đi.
Trận chiến này, không có Mục Vân, đó chính là chuẩn bị kết thúc.
Mạnh Nhất Phàm cũng không đuổi theo Thánh Vũ Dịch, mà trầm tư một lát, dẫn người rút lui.
Lần này, Lục Ảnh huyết tông xem như lỗ lớn, chẳng những không đạt được lợi ích, ngược lại còn làm mất đi Nam Vân Đế Quốc, mà Nhân Hoàng Kinh thì không tung tích rõ.
Trong lòng Mạnh Nhất Phàm rất tức giận.
- Cha, ta thấy Nhân Hoàng Kinh tám thành là ở trong tay Quân Vô Tà, người này nham hiểm xảo trá, không thể không phòng.
- Ta hiểu rõ!
Mạnh Nhất Phàm gật đầu, nói:
- Thực lực của Thánh Vũ Dịch lại lên một tầng lầu, nếu như ta có thể tìm được sáu tầng sau của Phệ Huyết Cự Linh Quyết của Lục Ảnh huyết điện chúng ta, thì Thánh Vũ Dịch tính là thứ gì!
Mạnh Nhất Phàm tàn nhẫn nói, vạn năm trước, Lục Ảnh huyết điện chính là bá chủ lừng lẫy nổi danh của tiểu thiên thế giới.
Nhưng bây giờ, lại thành thế lực của Thiên Vận đại lục, hơn nữa còn không phải cấp bậc bá chủ cao cấp nhất.
- Cha, ngài nhất định có thể thành công!
Mạnh Quảng Lăng thề son sắt nói.
- Nhân Hoàng Kinh tám chín phần mười là ở trên người Quân Vô Tà kia, lần này triệu hồi toàn bộ nhân mã đến Trung Châu, ta ngược lại muốn xem thử, Thiên Tà đảo đến cùng sẽ tự xử như thế nào?
- Vâng!
Mạnh Quảng Lăng dần dần thu hồi tâm tư, hôm nay nhìn thấy Mục Vân, hắn mới hiểu được, thiên ngoại hữu thiên, Mục Vân cường đại làm cho hắn chỉ có thể ngưỡng vọng.
Đáng tiếc... Hắn chết yểu!
Dùng Cửu Tử Tuyệt Sát Trận của Thánh Vũ Dịch, chỉ cần chín chín tám mươi mốt ngày sẽ đủ để cho Mục Vân triệt để bỏ mình.
Chẳng biết tại sao, lần này, sau khi biết được tin tức này, chính Mạnh Quảng Lăng cũng vô ý thức hô thở ra một hơi, giống như một ngọn núi lớn gỡ xuống dưới.
Mà đồng thời, một bên khác, bọn người Vương Tâm Nhã sớm đã mệnh lệnh Thông Thần các, toàn bộ tản ra, truy đuổi Thánh Vũ Dịch.
Chỉ là, bọn hắn cũng hiểu rõ, thực lực Thánh Vũ Dịch cường đại, làm sao có thể để bọn hắn đuổi kịp.
Chỉ có thể kỳ vọng Mục Đỉnh Thiên có thể đuổi kịp Thánh Vũ Dịch kia.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, bóng người Tần Mộng Dao xuất hiện, ngồi ngay ngắn ở phía trên một Băng Phượng Hoàng do Băng Tinh ngưng tụ thành.
- Vân ca, huynh nhất định đừng xảy ra chuyện...
Tốc độ của Tần Mộng Dao càng lúc càng nhanh, gần như đã không phân rõ tàn ảnh và cái bóng chân thực.
Mà cùng lúc đó, hai người hắc y nhân và Mục Đỉnh Thiên cũng đang ra sức đuổi theo Thánh Vũ Dịch.
Chỉ là tốc độ của ba người đều không đuổi kịp Thánh Vũ Dịch, không bao lâu sau đã bị Thánh Vũ Dịch bỏ xa.
- Đáng chết!
- Đáng ghét!
Hai người hắc y nhân và Mục Đỉnh Thiên đồng thời mở miệng mắng.
- Tiểu vương bát đản ngươi còn ở trước mặt ta mang cái mặt nạ, rất dọa người sao?
Nhìn hắc y nhân, Mục Đỉnh Thiên đột nhiên quát.
- Cha, ta đây không phải sợ Vân nhi hiểu lầm sao?
Nghe thấy lời này, hắc y nhân lấy khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt của một trung niên nam tử tuấn dật, chính là Mục Lâm Thần!
Trước đó, Mục Vân đạt được tin tức là Mục Lâm Thần mất tích, chỉ sợ hắn vạn vạn nghĩ không ra, Mục Lâm Thần vẫn luôn bảo hộ hắn, không ngờ lại đến nơi này.
- Đại ca ngươi đâu?
- Đại ca lần trước bị thương rất nặng, thời gian ba năm, hắn đổi môn công pháp tu luyện, có thể trong thời gian ngắn sẽ không thể ra ngoài.
- Vậy hắn ở đâu?
- Cha, ta...
- Ngươi là cái đồ hỗn trướng, ngay cả ta mà ngươi cũng giấu giếm, ta là lão tử của ngươi!
Mục Đỉnh Thiên giận xấu hổ thành cả giận nói.
- Cha, đừng đừng đừng, nếu còn không đuổi nữa, vậy Thánh Vũ Dịch sẽ chạy thoát đấy, tính mệnh của Vân nhi...
Mục Lâm Thần vội vàng đổi chủ đề.
- Ngươi cho rằng ta không biết sao?
Mục Đỉnh Thiên khẽ nói:
- Thánh Vũ Dịch chính là tồn tại cường đại phía trên Thông Thần, hai chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn.
- Ngươi muốn chịu chết, thì cứ đi đi.
- Mà cho dù chúng ta đuổi theo thì cũng căn bản đuổi không kịp!
Nghe thấy lời này, Mục Lâm Thần chỉ có thể thầm hận nắm tay.
Hôm nay hắn cũng không ngờ, Thánh Vũ Dịch lại tự mình đến.
- Chúng ta nhất định phải nhanh đi về, nếu không ta sợ... Nam Vân thành có biến.
Mục Đỉnh Thiên nhẹ gật đầu.
- Mục thúc thúc...
Nhưng ngay khi hai người chuẩn bị quay người rời khỏi thì tiếng hô hoán vang lên.
- Ngươi là... Mộng Dao?
Nhìn Tần Mộng Dao, Mục Lâm Thần hoảng sợ nói.
- Vì sao các ngươi không đuổi theo nữa?
Tần Mộng Dao vội vàng nói.
- Bằng vào tốc độ của chúng ta, căn bản không đuổi kịp Thánh Vũ Dịch kia, cho nên, đành phải trở về, bởi vì lo lắng bên phía Nam Vân thành xảy ra hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận