Vô Thượng Thần Đế

Chương 352: Người quen

Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, Vạn Vô Sinh từng ở dưới tay hắn này, đến cùng có năng lực gì!
Một bước bước vào trong đại điện, Mục Vân nháy mắt cảm giác từ nơi sâu xa có một đôi mắt âm u đang ngó chừng mình.
Đại điện này thiết kế cực kỳ cổ quái, toàn bộ dãy cung điện xúm lại cùng một chỗ, giống như một quan tài thật dài, mà đại điện chính là đầu quan tài.
Giờ khắc này ở phía trước nhất đại điện, có một tượng đá đang ngồi nghiêm nghị, tượng đá hai bên cũng là từng tượng đá nhân vật hình thái không đồng nhất.
Chỉ một ánh mắt, Mục Vân đã nhìn ra, tượng đá này tuyệt đối là thuộc hạ Vạn Vô Sinh trước kia của hắn.
Chỉ là, Mục Vân nhìn thấy, ở phía sau tượng đá này có vẽ một bức tranh, bóng người phía trên bức tranh đó, hắn cũng rất quen thuộc.
Đó chính là hắn trước kia!
Nhìn thấy trên bức họa hai tay tản ra hăng hái, Mục Vân mỉm cười.
Sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ lại leo lên đỉnh phong!
- Được rồi, tiểu Vạn, để ta tới xem, Vạn Quỷ Phủ Quật của ngươi bị ngoại giới truyền đi vô cùng kì diệu, đến cùng khó lường cỡ nào.
Mục Vân thu hồi khinh thị, bắt đầu điều tra ở trong đại điện.
Chỉ là tìm nửa ngày, Mục Vân vẫn không phát hiện cái gì.
- Chẳng lẽ là trước kia đã có người tiến vào cướp đi hết bảo bối rồi? Không thể nào! Dùng tâm tư của Thánh Vũ Dịch, làm sao có thể!
Mục Vân lắc đầu, lần nữa tìm tòi.
Hắn không tin, dùng hiểu rõ của hắn đối với Vạn Vô Sinh, mà hắn lại không phá nổi Vạn Quỷ Phủ Quật này.
Lại một lần nữa, ánh mắt Mục Vân rơi vào trên pho tượng kia, trong hai mắt pho tượng, nhìn ảm đạm vô quang, cũng không xuất sắc.
Chỉ là, sau khi nhìn qua pho tượng, con mắt Mục Vân lại lần nữa nhìn về phía bức tranh trên tường, trong lúc nhất thời, đúng là không dời mắt nổi.
Giờ phút này, có thể thấy rõ ràng trong bức tranh treo trên tường kia, trên bức họa mặt thập nhị Đạo Cung đồ.
Thập nhị Đạo Cung đồ này hình như ứng với mười hai phó điện của Vạn Quỷ Phủ Quật, mà ở đầu, cũng chính là vị trí đại điện, lại là dùng một đoàn hồng quang đại biểu.
Hồng quang phóng xạ về phía thập nhị phó điện, toàn bộ quan tài cùng một chỗ, chỉnh thể hợp nhất.
Nhìn hồng quang kia, Mục Vân hơi sững sờ.
Bởi vì vị trí của hồng quang kia chính là chỉ về phía bức tranh vẽ hắn, chỗ thị vị trí ánh mắt.
- Nơi này!
Nhìn phương hướng bức tranh vẽ mình, Mục Vân đi đến trước một pho tượng.
Pho tượng là một hán tử hùng vĩ bao la, toàn thân trên dưới, cơ bắp hở ra, nhìn cực kỳ hữu lực, rất sống động.
Mà trong tay tráng hán cầm một thanh đại chùy, đang muốn đánh về phía cự thạch dưới chân.
- Ở trong cự thạch sao?
Mục Vân trầm ngâm một tiếng, Phá Hư Chỉ điểm ra một chỉ, lực áp bách cường đại trực tiếp oanh ra.
Phanh...
Một tiếng nổ vang truyền ra, cự thạch vỡ nát, thế nhưng không còn là một vật.
- Vạn Vô Sinh, nếu lần sau để ta gặp được ngươi, ta nhất định sẽ bạo đánh ngươi một trận.
Mục Vân tức giận mắng lấy, một quyền đập lên phía trên thiết chùy kia.
Ken két...
Vết rách xuất hiện, thiết chùy kia trực tiếp nổ tung, hóa thành tro bụi, mà trong tay pho tượng tráng hán, một hạt châu toàn thân lộ ra u thanh huyết hồng, chiếu sáng rạng rỡ.
- Nhiếp Hồn Châu!
Nhìn hạt châu kia, trong lòng Mục Vân vui mừng.
Năm đó, hắn luyện chế ra hạt châu này chỉ là địa khí hạ phẩm, nhưng trôi qua thời gian vạn năm, chỉ sợ hạt châu này đã trưởng thành đến mức nhất định, nói không chừng tấn thăng thành thiên khí.
Nhiếp Hồn Châu, thông qua việc hấp thu linh hồn lực và huyết lực của địch nhân mà tăng cường tu vi người nắm giữ, năm đó, Mục Vân thông qua châu đại sát tứ phương, cuối cùng mới giao cho Vạn Vô Sinh.
- Bảo bối tốt, hãy trở về lão chủ nhân của ngươi, tới đi!
Mục Vân ngón tay ngoắc một chút, Nhiếp Hồn Châu kia lập tức bay lượn đến, trực tiếp rơi vào trên bàn tay Mục Vân.
Ngay từ đầu, Nhiếp Hồn Châu còn có chút kháng cự, thế nhưng khi Mục Vân lần nữa thi triển ra pháp quyết trước kia, hung khí này hình như nghĩ đến cái gì, đúng là trở nên kích động lên.
- Lão đồng bạn, đã lâu không gặp!
Nhìn Nhiếp Hồn Châu, đáy lòng Mục Vân dâng lên một cảm giác huyết nhục tương liên.
- Vạn Vô Sinh ngu ngốc kia, tự mình chạy, lại lưu ngươi ở nơi này, bị bụi bặm che đậy, chờ lần sau nhìn thấy hắn, ta nhất định không buông tha cho hắn!
- Tốt, tiếp theo, hay để chúng ta cùng nhau đi, xem trong mười hai phó điện này đến cùng có huyền cơ ảo diệu gì.
Bóng người Mục Vân lóe lên, trực tiếp bắt đầu từ phó điện đầu tiên, chuyển từng cái.
Sau khi tiến vào trong phó điện, Mục Vân phát hiện, khí tức ở trong đó hình như là càng ngày càng âm sát, càng ngày càng quỷ dị.
- Mười hai phó điện, có đan dược, có linh khí, có thiên tài địa bảo, còn có linh thạch cực phẩm, nhưng tiểu tử Vạn Vô Sinh những năm này lẫn vào cũng được!
Mục Vân rất hài lòng với việc rơi xuống dưới Vạn Quỷ Phủ Quật lần này, Thánh Vũ Dịch tự cho là đúng vứt hắn xuống đây, dẫn dụ Tần Mộng Dao mở động.
Thế nhưng hắn không ngờ, Mục Vân vạn năm trước là chủ tử của Vạn Quỷ lão nhân, chủ tử đối với đồ của người hầu, hoàn toàn không phân khác biệt.
Nhìn trên tay mình rầm rầm mang đầy một hai chục cái không gian giới chỉ, Mục Vân nhếch miệng:
- Vạn Vô Sinh này là thu hoạch nhiều ít tài phú! Ngay cả có không gian giới chỉ cực phẩm, cũng đều chứa nhiều như vậy!
Không gian giới chỉ cực phẩm, nói ít cũng có không gian hơn vạn mét vuông, nhưng cho dù là lớn như vậy, một giới chỉ cực phẩm cũng không cất giữ xong đồ vật của lão già này.
- Đây quả thực là tích lũy của ngũ đại gia tộc trăm năm qua mới đúng!
Mục Vân đột nhiên phát giác, hắn hình như một hơi trở thành một phú hào, mà lại là loại siêu cấp có tiền kia.
Niềm vui ngoài ý muốn!
Sau khi trùng sinh, Mục Vân không thiếu võ kỹ, công pháp, chỉ thiếu tiền!
Vô luận làm chuyện gì, cũng phải cần tiền.
Mà đối với võ giả mà nói, tiền tốt nhất chính là linh thạch.
Nhìn toàn bộ đại điện trống rỗng, lòng Mục Vân sinh ra cảm khái.
- Tiểu Vạn, ta giúp ngươi thanh lý đồ vật ra ngoài, không cần cám ơn ta, ngày sau gặp lại!
Mục Vân nói xong, khoát tay muốn rời khỏi.
Chỉ là đột nhiên, bước chân hắn dừng lại.
- Không đúng không đúng, tiểu Vạn, dùng tâm tư của ngươi, khẳng định nghĩ đến cả người khác, nếu không làm sao có thể mấy ngàn năm cũng không người nào có thể đạt được bảo tàng nơi này!
Mục Vân đột nhiên nói:
- Nếu đúng, ngươi khẳng định còn có một giả huyệt, điện trong điện đúng hay không?
Nhìn pho tượng kia, Mục Vân cười hắc hắc.
Ngay sau đó, đi ra ngoài đại điện.
Dần dần, đại điện khép kín, lại ầm ầm chìm vào trong lòng đất, chỉ là không bao lâu sau, trong rừng cây lúc đầu, một quái vật khổng lồ lại lần nữa co lại.
Quái vật khổng lồ này giống như đúc với Vạn Quỷ Phủ Quật lúc trước, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ chỗ khác nhau nào.
Chỉ là, đứng ở trước cung điện khổng lồ kia, Mục Vân lại là cười hắc hắc.
- Vạn Vô Sinh, ngươi quả nhiên đủ gian trá, cung điện này đủ khí phái, nhưng mà bên trong... Ta nghĩ càng khí phái hơn mới đúng chứ!
Mục Vân cười ha ha, quay người rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận