Vô Thượng Thần Đế

Chương 353: Trung Châu

Những sương mù quay xung quanh thân thể của hắn, khi sắp chạm vào thân thể của hắn thì lại bị một luồng hồng quang ngăn cản, căn bản không thể đến gần.
Mục Vân bước theo bộ pháp tiêu sái, trực tiếp rời khỏi rừng cây hư vô mờ mịt này.
Mà một dị biến này lại dẫn tới võ giả quanh năm bồi hồi tại phiến khu vực này chú ý.
Ngay sau đó, toàn bộ Thiên Vận đại lục cũng bắt đầu bộc phát ra một tin tức bạo tạc.
Vạn Quỷ Phủ Quật mở ra!
Dĩ vãng mỗi một lần Vạn Quỷ Phủ Quật mở ra, bọn hắn chỉ có thể xuyên qua ngoại vi sương mù, tiến vào khu vực hạch tâm, thế nhưng gần như tất cả mọi người chưa từng gặp qua, bộ mặt chân chính của Vạn Quỷ Phủ Quật.
Lại thêm Quang Minh giáo vài ngàn năm trước, trên Thiên Vận đại lục chính là thế lực lớn nhất đẳng, bảo tàng còn sót lại đương nhiên là kinh người.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Vận đại lục triệt để bắt đầu cuồng bạo.
Việc quan hệ tuyệt địa của Thiên Vận đại lục - Vạn Quỷ Phủ Quật, bảo tàng trong này, ngẫm lại cũng để người nổi điên.

Dưới trời chiều, cổ đạo một bên, một chiếc xe ngựa cũ nát lôi kéo rơm rạ tiến lên, trên xe có một già một trẻ một thanh niên.
- Liễu thúc, vậy theo như ngươi nói, nơi này, hiện tại là trung tâm Thiên Vận đại lục, cũng chính là địa khu Trung Châu?
- Đúng vậy!
Nghe được Liễu thúc trả lời, Mục Vân triệt để mộng vòng.
Thiên Vận đại lục, sao mà mênh mông, nhân khẩu dùng ức để tính toán, Thánh Vũ Dịch này dẫn hắn bay nửa ngày, không ngờ lại đưa hắn bay đến Trung Châu địa khu.
Toàn bộ Thiên Vận đại lục chia thành năm khu vực: Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Man, Bắc Địch, cùng với Trung Thiên Hạ!
Trung Châu, hay còn có tên là Trung Thiên Hạ!
Trung Châu, nơi này là nơi giàu có nhất toàn bộ Thiên Vận đại lục, làm cho người hướng tới nơi nhất.
Trung Châu khắp nơi là hoàng kim, nhưng phía dưới hoàng kim chồng chất lại là một núi thi thể càng cao hơn.
- Phải làm sao mới ổn đây...
Hiện tại gia gia bọn hắn khẳng định đều cho là hắn đã chết rồi, nhưng trên thực tế hắn còn sống thật tốt, hơn nữa còn kiếm lời lớn, hung ác kiếm một số lớn.
Đáng tiếc những tài phú này, căn bản không ai có thể chia sẻ vui vẻ với hắn.
Mục Vân ngồi ở trên xe ngựa, bắt đầu tự hỏi.
Từ khi hắn mất tích, Tiêu gia và Mục gia liên thủ, lại thêm Cam Kinh Vũ và Mục Đỉnh Thiên, Thánh Vũ Dịch hiển nhiên là không có dự định muốn nuốt mất hai nhà.
Cho nên, tạm thời mà nói, bọn hắn đều an toàn.
Hiểu rõ điểm này, Mục Vân cũng không còn quá gấp gáp như trước.
Trung Châu còn có tên là Trung Thiên Hạ, chính là bởi vì nơi đây đất rộng vật đông, người đi qua lại đặc biệt rộng khắp.
Mà nơi này lại là vị trí hạch tâm của toàn bộ Thiên Vận đại lục, có thể nói là thiên đường lớn nhất của võ giả.
- Tiểu hỏa tử, ta thấy ngươi da dẻ trắng như vậy, nhìn yếu đuối, ngươi đây là chuẩn bị đi vào nội thành sao?
- Ừm!
Liễu thúc cười nói:
- Vậy ta cần phải nói cho ngươi, đến nội thành, nhìn thấy những võ giả kia, ngươi nhất định phải khách khí, không thể đối mặt với bọn hắn, nhất là võ giả có thực lực cường đại.
- Nha...
- Vân ca ca, Vân ca ca, lần trước ta đã thấy một võ giả, cũng bởi vì người khác ăn cơm không cẩn thận đụng phải bàn của hắn, mà hắn trực tiếp giết người.
Trên xe ngựa, một tiểu nữ hài buộc tóc đuôi ngựa, lòng vẫn còn sợ hãi nói.
- Nha đầu yên tâm, dọc theo con đường này an toàn cực kỳ, sẽ không có ai động thủ đối với hai người già yếu tàn tật chúng ta.
- Ừm!
Tiểu nha đầu nhẹ gật đầu, vui vẻ cười hắc hắc.
Điều khiển...
Điều khiển điều khiển...
Ngay vào lúc này, trên đường lớn, bốn năm bóng người cưỡi ngựa chạy qua.
- Lão đầu, nơi này còn cách Vân Khê thành bao xa nữa!
Kia một người cầm đầu quát với Liễu thúc.
- Không xa, cũng chỉ hơn mười dặm là đến!
- Đi!
Nam tử cầm đầu nghe thấy lời này, quay người lại, điều khiển ngựa chạy đi.
- Ai... Đây chính là võ giả!
Lão đầu thở dài nói:
- Tôn nghiêm và lộng lẫy của của võ giả, đều dựa vào thực lực của mình tranh thủ, người ngoài ao ước cũng là ao ước không được!
Nghe thấy lời này, Mục Vân khẽ gật đầu.
Chỉ là Liễu thúc vừa dứt lời, tiếng vó ngựa lại vang lên, bốn năm người vừa rồi lại lần nữa quay lại.
- Giết!
Nhìn một già một trẻ một thanh niên, nam tử đầu lĩnh kia không chút khách khí, trực tiếp nâng đao mà tới.
- Lão đại... Cô bé kia...
- Hành tung của chúng ta, không thể bại lộ, không được để lộ chút nào!
- Vâng!
Khoảnh khắc này xảy ra quá nhanh, lão giả và nữ hài còn chưa kịp phản ứng, đao mang sắc bén đã chém xuống.
Chỉ là chầm chậm, chờ nửa ngày cũng không thấy đau đớn truyền đến, Liễu thúc mở to mắt, nhìn trước mắt, trợn mắt hốc mồm.
Bốn năm hắc y nhân, giờ phút này toàn bộ xuống ngựa mất mạng!
- Cái này...
- Đi nhanh đi, Liễu thúc, lát nữa bị người phát hiện sẽ khó mà chạy thoát!
Mục Vân vội nói.
Liễu thúc ngẩn người, ba người vội vàng lái xe tiến lên.
Chỉ là sau khi ba người rời khỏi không lâu đã có một đội binh mã, ước chừng mười lăm mười sáu người, cưỡi ngựa mà tới.
- Có năm người ở phía trước!
- Ồ? Thế mà lại yên lặng bị người ta giết trên đường nhỏ, ngược lại là giảm bớt phiền phức của chúng ta, chỉ là người xuất thủ này, rõ ràng là võ nghệ cao cường, dù gì thì năm người này cũng là cảnh giới Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, sao lại dễ dàng bị giết chết như vậy!
- Vậy có muốn đuổi theo hay không?
- Ngươi ngốc à! Giết người chờ ngươi đuổi theo, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đi, chuyển thi thể trở về giao nộp.
Ánh mắt thống lĩnh hộ vệ nhìn về phía phía trước, lộ ra một tia hồ nghi.
Từ lúc nào Vân Khê thành có cao thủ thủ pháp sắc bén như thế...
- Mới xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Liễu thúc đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
- Ta cũng không biết!
- Nha đầu, ngươi thấy cái gì không?
- Gia gia, ta chỉ thấy năm người bọn hắn bịch bịch đổ xuống, còn chuyện khác ta cũng không biết.
- Thôi thôi, đại nạn không chết, tất có hậu phúc!
Liễu thúc vỗ ngực, nói:
- Tiểu hỏa tử, ngươi không bị dọa sợ chứ?
- Không có!
Mục Vân mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Nhưng ngay lúc này, Liễu thúc chuẩn bị điều khiển trước ngựa đi, Mục Vân lại là đột nhiên bất động thanh sắc lảo đảo một cái, ngắt lấy một cành liễu.
Hưu hưu hưu...
Trong khoảnh khắc, từng tiếng xé gió cắt tới.
- Giết lão đầu và thanh niên kia, lưu nữ oa lại!
Một tiếng quát thanh lãnh vang lên. Ngay sau đó, hai bên đường có mười mấy người xông tới.
Mười mấy người này toàn bộ được trang bị vũ trang, tay cầm trường kiếm, vây quanh ba người.
- Còn rất gặp may mắn, không ngờ lại không bắn chết ngươi.
Nữ tử cầm đầu, mái tóc màu đỏ rực rối tung, ngạo nghễ ưỡn cái mông lên, để người ta miên man bất định.
- Các ngươi dựa vào cái gì vô duyên vô cớ giết người?
- Vô duyên vô cớ?
Nữ tử kia cười nhạo nói:
- Chê cười, Vân Khê thành, người Hồng gia chúng ta muốn giết ai thì giết người đó, mang tiểu nữ oa này đi, giết hai người này.
Giữa sân nháy mắt dâng lên khí thế giương cung bạt kiếm.
- Vô duyên vô cớ giết người? Hồng gia các ngươi thật đúng là bá khí!
Mục Vân chắp hai tay sau lừng, cười lạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận