Vô Thượng Thần Đế

Chương 3537: Chu Tước Trận (1)

Mà Thi Vô Mệnh này, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, tâm địa cực kỳ độc ác, nếu muốn đoạt lại Ngũ Long Luân từ trong tay hắn, thật sự là thiên nan vạn nan.
Đến ngày hôm sau, đội ngũ tiếp tục đi tới, khoảng cách Thiên Nguyên kính xuất thế, càng ngày càng gần.
Mục Vân cũng có chút chờ đợi, rất muốn nhìn bộ dáng Thiên Nguyên Kính.
Ban đêm, đội ngũ dựng trại, Mục Vân vẫn đi ra ngoài canh đêm như thường lệ.
Đêm nay, mặt trăng tối gió cao, gió lạnh nức nở.
Mục Vân cùng mấy dong binh, vây quanh lửa trại uống rượu.
- Đêm nay sẽ không có phiền toái nữa chứ?
Một dong binh thở dài nói.
Tối hôm qua thật sự hỗn loạn, đầu tiên là Tích Dịch Vương tập kích, sau đó Dương Đỉnh Thiên chạy ra, chết không biết bao nhiêu người, mọi người chỉ hy vọng đêm nay có thể yên tĩnh một chút.
Nhưng đúng lúc này, một trận sấm sét kinh thiên động địa, từ xa xa ầm ầm truyền đến.
Không, đây không phải là sấm sét.
Đây là tiếng móng ngựa.
- Thi Vô Mệnh, ngươi ra đây cho ta!
Một tiếng rít gào chấn thiên triệt địa, mãnh liệt nổ tung vang lên.
Chỉ thấy một thân ảnh to lớn, vai vác cự đỉnh thanh đồng, cưỡi liệt mã màu vàng, từ xa chạy như điên mà đến.
Hắn chỉ có một người một ngựa, nhưng trên người hắn tản mát ra khí thế, giống như thiên quân vạn mã, có thiên địa phong lôi chi uy, cây cối ven đường ngăn đường, toàn bộ bị hắn đánh gãy.
Cả người hắn càng trừng to hai mắt, hai tròng mắt đỏ như máu, tựa hồ ẩn chứa vô tận oan khuất, phẫn nộ, cừu hận.
- Dương Đỉnh Thiên.
Nhìn thấy người này, Mục Vân nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tối hôm qua Dương Đỉnh Thiên bị đánh lén, khí tức hoàn toàn không có, hắn cho rằng Dương Đỉnh Thiên đã chết, không nghĩ tới hiện tại hắn lại xuất hiện.
Hơn nữa còn sinh mãnh như vậy, nhìn khí tức của hắn, so với tối hôm qua còn cường đại hơn rất nhiều.
Ầm ầm...
Thân hình Dương Dỉnh Thiên cuồng bạo, lướt ngang qua, mấy dong binh chung quanh Mục Vân, tránh né không kịp, thất khiếu chảy máu tại chỗ, nội tạng vỡ tan mà chết.
Trên người Dương Đỉnh Thiên hiện tại tản mát ra khí thế, cũng đủ để đem người chấn chết, có thể tưởng tượng được hắn cường hãn ra sao.
Mục Vân thấy nguy cơ tới gần, đã sớm tránh đi.
Chỉ thấy Dương Đỉnh Thiên một mình, xông vào trong doanh địa.
Đệ tử Ma Cơ vệ toàn trường, còn có dong binh, lập tức vây quanh Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên một mình lâm vào vòng vây, nhưng không có một tia e ngại.
Thi Vô Mệnh đi ra, nhìn thấy Dương Đỉnh Thiên lại không tổn hao gì, nhất thời chấn động:
- Ngươi không chết?
- Ta đương nhiên không chết, tiểu nhân vô sỉ ngươi, muốn giết ta, không dễ dàng như vậy.
Dương Đỉnh Thiên nghiến răng nghiến lợi, đem đỉnh lớn bằng đồng trên vai, phanh một cái, ném trên mặt đất.
Cự đỉnh này của hắn vốn là thần quang trạm nhiên, nhưng giờ phút này, một mảnh u ám, không có chút thần thái nào, mà ở trong đỉnh lô, còn phiêu đãng vài luồng tàn hồn.
- Ta hy sinh pháp bảo bổn mạng của ta, ta hy sinh huynh đệ của ta, ta mới sống lại.
Ngữ khí Dương Đỉnh Thiên đầy bi phẫn, nhìn Thi Vô Mệnh, sát khí hừng hực.
Thanh đồng cự đỉnh, tự nhiên chính là pháp bảo bổn mạng của hắn, tối hôm qua hắn bị Thi Vô Mệnh đánh lén, thân mang trọng thương gần chết. Về sau hấp thu linh khí trong pháp bảo, lại hấp thu khí huyết của đám đệ tử thủ hạ, có thể sống lại, hơn nữa tu vi đại tiến.
- Hoàng chung hủy khí, ngõa phủ lôi minh.
Dương Đỉnh Thiên nện ra một quyền, phanh một tiếng, thanh đồng cự đỉnh kia hóa thành mảnh nhỏ, mấy luồng tàn hồn trong đỉnh lô, cũng tan thành mây khói.
- Ta muốn báo thù, Thi Vô Mệnh, ngươi chết chắc rồi.
Dương Đỉnh Thiên trừng to hai mắt, hai tròng mắt sát khí mãnh liệt:
- Ta đi vào chỗ chết rồi sinh ra, tu vi hiện tại của ta, khoảng cách đến Thánh Nhân trung vị cảnh, chỉ thiếu một tầng giấy cửa sổ, ta đêm nay muốn giết ngươi, lấy máu chứng đạo.
Thánh nhân có tiểu vị cảnh, trung vị cảnh, đại vị cảnh, cực vị cảnh, Dương Đỉnh Thiên cùng Thi Vô Mệnh đều là tiểu vị cảnh, nhưng hiện tại, Dương Đỉnh Thiên chết rồi hồi sinh, khoảng cách trung vị cảnh, kém một chút.
Chỉ cần hắn giết Thi Vô Mệnh, là có thể lấy huyết CHỨNG ĐẠO, đăng nhập trung vị cảnh.
- Ta muốn giẫm lên hài cốt ngươi, tìm hiểu đại đạo, sỉ nhục tối hôm qua, hôm nay ta toàn bộ phụng trả.
Dương Đỉnh Thiên rít gào, vung quyền cuồng sát mà ra, đánh thẳng về phía Thi Vô Mệnh.
Thi Vô Mệnh lộ ra thần sắc hoảng sợ, Dương Đỉnh Thiên giờ phút này uy nghiêm ngập trời, hắn vô luận như thế nào cũng đánh không lại.
- Đi!
Không có một chút do dự, Thi Vô Mệnh lập tức xoay người chạy trốn, mà hắn muốn chạy, Dương Đỉnh Thiên không giữ được hắn.
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Chạy đi...
Mục Vân lại híp mắt lại. Quy Nhất mở miệng nói:
- Tên này, ngược lại có thể phán đoán nguy cơ, nếu hắn cùng tên điên này đánh nhau, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Thi Vô Mệnh, ngươi dám chạy trốn?
Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy Thi Vô Mệnh muốn chạy trốn, nhất thời giận tím mặt, nói:
- Đệ tử Ma Cơ vệ, còn có tiểu thư nhà gia, ngươi đều mặc kệ sống chết của bọn họ?
Thi Phi Huyên, Mục Vân, còn có một đám Ma Cơ vệ cùng dong binh, đều nhìn bóng lưng Thi Vô Mệnh, xem hắn lựa chọn như thế nào.
Nhưng cước bộ của Thi Vô Mệnh không có chút dừng lại, thân thể trốn vào trong bóng tối, trong nháy mắt, bỏ lại mọi người chạy trốn, biến mất vô tung vô ảnh.
- Ha ha ha, Thi Vô Mệnh tiểu nhân vô sỉ này, bỏ lại các ngươi mặc kệ.
Dương Đỉnh Thiên cười rộ lên, ánh mắt lộ ra sát khí:
- Đã như vậy, ta sẽ để các ngươi chôn cùng, đều chết cho ta.
Dứt lời, Dương Đỉnh Thiên ra tay, trực tiếp giết tới Thi Phi Huyên.
Đệ tử Ma Cơ Vệ lập tức chạy tới cứu hộ, đồng loạt vung đao chém về phía Dương Đỉnh Thiên.
Nhưng lúc này, Dương Đỉnh Thiên thật sự quá cường hãn, khoảng cách đến Thánh Nhân trung vị cảnh cũng chỉ có một bước, thực lực của hắn căn bản không phải Ma Cơ vệ có thể ngăn cản.
Bang bang bang...
Từng thân thể bay ra, rơi xuống đất hóa thành thi thể, căn bản không có người có thể ngăn trở Dương Đỉnh Thiên.
Mà dong binh chung quanh, nhìn thấy tình thế không ổn, nhao nhao làm chim thú tản đi.
Thi Phi Huyên bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cả người đều ngây dại.
Mà tại thời khắc sinh tử này, một thân ảnh cao ngất xuất hiện bên cạnh nàng.
- Tiểu thư, chúng ta đi thôi.
Mục Vân thở dài một hơi, vốn muốn bỏ lại Thi Phi Huyên, nhưng niệm tình nữ nhân này đối đãi với mình coi như không tệ, vẫn là cứu nàng một mạng.
- Ngươi…
Chỉ do dự một giây đồng hồ, Thi Phi Huyên nhìn thấy Mục Vân tới gần, lập tức giống như người chết đuối, bắt được một cọng rơm cứu mạng, cuống quít nắm lấy cánh tay Mục Vân.
Mục Vân cũng không nói nhảm, trực tiếp lôi kéo nàng chạy về phía trước.
- Các ngươi muốn chạy đi đâu?
Dương Đỉnh Thiên thấy thế, phẫn nộ hừ một tiếng, bàn tay to che trời vung ra, mãnh liệt quát.
- Thánh quyết! Chiến Hỏa Liệu Thiên!
Một chùm hỏa diễm ngập trời, từ trên bàn tay Dương Đỉnh Thiên nổ ra, trực tiếp hướng Thi Phi Huyên cuốn tới, khí tức hỏa diễm hung hãn, tựa hồ có thể đốt trời liệt địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận