Vô Thượng Thần Đế

Chương 3539: Tạm Thời Ôm Chân Phật

- Dương Đỉnh Thiên sắp tới rồi, ngươi nhanh chóng dùng thọ mệnh kích hoạt trận đồ!
Thi Phi Huyên không ngừng thúc giục, thân ảnh Dương Đỉnh Thiên đã xuất hiện ở bên ngoài sơn động cách đó không xa, lập tức sẽ giết vào.
- Còn muốn dùng thọ mệnh kích hoạt?
Mục Vân kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, đại phàm là cổ trận, đều phải dùng tuổi thọ kích hoạt, uy lực của cổ trận, so với trận pháp trước kia ngươi tiếp xúc qua, đều lợi hại hơn rất nhiều, Chu Tước trận này là nhất cấp khôi trận, ngươi dùng một trăm năm thọ mệnh, là có thể kích hoạt.
Thi phi Huyên nói.
- Thì ra chỉ là một trăm năm.
Mục Vân thở phào nhẹ nhõm, tuổi thọ của hắn dài tới mười vạn năm, chỉ là một trăm năm, không đáng nhắc tới.
Hắn lập tức đi tới cửa động, lực lượng một trăm năm thọ mệnh, toàn bộ rót vào trong Chu Tước trận.
Chu Tước trận đồ này, trong nháy mắt kích hoạt, nổi lên một tầng hồng mang nóng rực, hồng mang cực kỳ bốc lên, còn hóa thành bộ dáng một đầu chu tước.
Mục Vân liền đặt trận đồ ở cửa động, một trận pháp màu đỏ thẫm, lập tức trải ra ở vị trí cửa động, từng tia sóng khí ấm áp tràn ngập ra, sơn động vốn ẩm ướt, cũng trở nên khô ráo.
- Không sao đâu.
Thi Phi Huyên thấy Chu Tước trận đã bố trí xong, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Mục Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng dừng một chút, sắc mặt hắn liền thay đổi, nói:
- Chờ một chút, có chút không thích hợp!
Hắn cảm giác được, tuổi thọ của mình, còn đang trôi qua, Chu Tước trận không ngừng vận chuyển, thọ mệnh của hắn, không ngừng trôi qua.
- Tuổi thọ của ta, như thế nào còn đang trôi qua!
Mục Vân nhìn Thi Phi Huyên, kinh ngạc nói.
- Muốn duy trì trận đồ, khẳng định phải liên tục tiêu hao tuổi thọ, trừ phi là ngươi tự tay vẽ trận pháp, cũng không cần tiêu hao tuổi thọ nữa.
Thi Phi Huyên nói:
- Duy trì Chu Tước trận vận chuyển, một canh giờ, tiêu hao năm trăm năm thọ mệnh.
- Một canh giờ, năm trăm năm! Mục Vân lập tức nhảy dựng lên, tính như vậy, một ngày sẽ tiêu hao sáu ngàn năm thọ mệnh.
- Không được, tiêu hao quá lớn, ta cũng không chơi nổi.
Mục Vân lắc đầu, một ngày tiêu hao sáu ngàn năm thọ mệnh, vạn nhất bên ngoài tiêu hao hết sức, hắn thật sự chơi không nổi.
Hắn muốn triệt để chặt đứt liên hệ giữa tuổi thọ và trận đồ, nhưng vẻ mặt Thi Phi Huyên đầy bối rối, nói:
- Đừng, Thi Vân, Dương Đỉnh Thiên sắp giết tới!
Mục Vân vừa nhìn, quả nhiên, Dương Đỉnh Thiên đã chạy tới, giờ phút này đã xuất hiện ở cửa sơn động, nhìn xung quanh.
- Ha ha ha, lão tử xem các ngươi còn chạy đi đâu nữa.
Dương Đỉnh Thiên cười rộ lên, muốn xông vào sơn động, nhưng Chu Tước trận trên mặt đất lập tức phát động, một cỗ chu tước liệt diễm tinh mang nóng rực, điên cuồng gào thét mà ra, hướng hắn tập kích mà đi.
- Đây là cái gì.
Dương Đỉnh Thiên chấn động, cuống quít lui ra phía sau, nhưng vẫn chậm nửa bước, bị Chu Tước Liệt Diễm Tinh Mang tập kích, tóc và râu đều bị thiêu cháy, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
- Chết tiệt! Là nhất cấp khôi trận, Chu Tước trận!
Dương Đỉnh Thiên cắn răng, lập tức nhận ra, đây là nhất cấp khôi trận, Chu Tước trận.
Cổ trận tứ pháp, Nhận Khương Dộn Khôi, nhận là công, khương là thủ, độn là tránh thiểm, khôi là mượn.
Khôi trận, là mượn trận, mượn năng lượng của Chư Thiên Tinh Túc, sát thương địch nhân, đối kháng cùng khôi trận, chính là đối kháng cùng Chư Thiên Tinh Túc.
- Trong lúc vội vàng, ngươi làm sao có thể ngưng họa ra một Chu Tước trận?
Dương Đỉnh Thiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhìn kỹ, liền phát hiện manh mối:
- Ha ha ha, thì ra là trận đồ, duy trì trận đồ, sẽ tiêu hao tuổi thọ, Chu Tước trận này, một canh giờ, tiêu hao năm trăm năm thọ mệnh, ngươi có thể kiên trì bao lâu?
Dương Đỉnh Thiên đứng ở cửa sơn động, cười to, hắn tuy rằng không xông vào được, nhưng Mục Vân muốn duy trì Chu Tước trận này, tiêu hao phi thường lớn, hắn chỉ cần chặn cửa động, có thể vây giết hai người đến chết.
- Lão tử đi đâu cũng không đi, ngồi ở chỗ này, vây chết các ngươi, các ngươi thức thời, ngoan ngoãn đi ra đầu hàng, ta còn có thể lưu lại cho các ngươi toàn thi.
Dương Đỉnh Thiên hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ở trên một tảng đá lớn trước cửa động, bộ dáng khí định thần nhàn.
Sắc mặt Mục Vân phi thường khó coi, nếu như tiếp tục tiêu hao, hắn khẳng định không chịu nổi.
Đại Tác Mệnh Thuật thiêu đốt Thọ Nguyên, tăng cường thực lực, hắn cơ hồ không thi triển chính là như thế, Thọ Nguyên đối với một vị võ giả mà nói, quá trân quý.
Thi Phi Huyên cũng nóng nảy, đây chỉ là kế tạm thời, tự nhiên không có khả năng lâu dài.
Nàng hướng về phía Dương Đỉnh Thiên, hô:
- Này, ta là nữ nhi của thi thành chủ Hoàng thành, ngươi dám giết ta, ngươi sẽ không sợ tộc ta trả thù sao?
Dương Đỉnh Thiên nói:
- Thiên Nguyên Kính xuất thế, biết tin tức này, cũng chỉ có cửu đỉnh thương nghiệp chúng ta, cùng Thực Thi Thú tộc các ngươi, vì cướp đoạt Thiên Nguyên Kính, hai nhà chúng ta, khẳng định phải xé rách da mặt rồi, ta giết ngươi, công đức vô lượng, hội trưởng đại nhân nhất định sẽ có thưởng.
Mục Vân yên lặng nghe, trong lòng giật mình, khó trách Thiên Nguyên Kính xuất thế, các thế lực khác đều không tới cướp đoạt, cũng chỉ có Cửu Đỉnh Thương Hành cùng Thực Thi Thú Tộc, thì ra người khác cũng không biết tin tức.
Đã như vậy, Cửu Đỉnh Thương Hành cùng Thực Thi Thú Tộc, cũng không có bất kỳ khả năng hảo hảo ở chung, vì cướp đoạt Thiên Nguyên Kính, khẳng định phải xé rách da mặt, bộc phát đại chiến.
Dương Đỉnh Thiên nếu giết Thi Phi Huyên, nói vậy hội trưởng Cửu Dỉnh thương hành, cũng sẽ phi thường cao hứng.
Thi Phi Huyên cùng Mục Vân liếc nhau, sắc mặt đều rất ngưng trọng.
Thi Phi Huyên nhẹ nhàng nắm tay Mục Vân, ôn nhu nói:
- Ngươi yên tâm, phụ thân ta biết ta gặp chuyện không may, nhất định sẽ phái người tới cứu viện, chúng ta sẽ không có việc gì.
Mục Vân gật gật đầu, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể thấy cơ hội làm việc.
Dương Đỉnh Thiên cười ha ha, nói:
- Ngươi cho rằng, cũng chỉ có ngươi có trợ giúp, ta không có sao? Ta đã bẩm báo hội trưởng, chuyện Thiên Nguyên Kính xuất thế, thiên chân vạn xác, đến ngày mai, đại bộ đội Cửu Dỉnh thương hành ta sẽ giết tới. Đến lúc đó, Thực Thi Thú tộc các ngươi, có bao nhiêu người tới, ta sẽ giết nhiều.
Có người giúp!
Nghe vậy, sắc mặt Mục Vân cùng Thi Phi Huyên hai người càng ngày càng khó coi.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ngày hôm sau đến, vì duy trì Chu Tước trận, Mục Vân đã tiêu hao mấy ngàn năm thọ mệnh, nếu cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, không cần Dương Đỉnh Thiên ra tay, chính hắn cũng phải đùa chết mình.
Mà lúc này, đại bộ đội Cửu Dỉnh thương hành, đã chạy tới.
Chỉ thấy một đám đệ tử hoàng y xuất hiện ở cửa sơn động, cung kính đứng ở bên cạnh Dương Đỉnh Thiên.
- Hai người này là địch nhân của Cửu Đỉnh Thương Hành chúng ta, các ngươi ở chỗ này, hảo hảo trông coi, ta muốn đi ra ngoài điều tra tung tích của Thiên Nguyên Kính.
Dương Đỉnh Thiên thấy viện binh tới, phân phó, hắn cũng không thể một mực ở chỗ này canh giữ, nếu không, Thiên Nguyên Kính bị người khác cướp đi, vậy hắn liền thảm, hắn nhất định phải tự mình đi điều tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận