Vô Thượng Thần Đế

Chương 3546: Chém chết Dương Đỉnh Thiên (2)

Nhưng Dương Đỉnh Thiên là cao thủ Thánh Nhân, cũng không sợ chút nào, thân thể của hắn lượn lờ một tầng chiến hỏa nóng bỏng, quỷ khí xung quanh, đều không thể thương tổn đến hắn.
- Tinh – Bạo – Khí – Lưu – Trảm.
Đôi mắt Mục Vân hàn mang hiện lên, vung đao chém ra, trên Liệt Thiên đao, nhận trận cấp hai mở ra, khí tức sát phạt sắc bén phóng lên trời.
Tiếp theo, một tia đao khí màu bạc chói mắt, gào thét chém ngang ra.
Trong hoàn cảnh địa ngục tràn ngập ma khí này, đạo đao khí màu bạc này sáng lạn giống như ngân hà, lóng lánh quang huy rực rỡ.
Lúc này Mục Vân mở ra chuyển thứ hai của Thi Hoàng Bá Thể Quyết. Thực lực của hắn tăng vọt rất nhiều, một chiêu tinh bạo khí lưu trảm này uy lực cũng vượt xa trước kia, quả thực có uy lực của nhất phẩm thánh quyết.
Phanh...
Tinh Hà đao khí sắc bén hung hăng chém xuống.
Sắc mặt Dương Đỉnh Thiên đột biến, nhất thời có loại cảm giác hít thở không thông, một đao này, vô cùng hung hãn, quả thực không giống như tiểu thánh quyết, mà là nhất phẩm thánh quyết chân chính.
Hắn không dám khinh thường, vung quyền ra, nắm đấm của hắn bao phủ một tầng chiến hỏa chân khí, hung hăng oanh kích.
Ầm ầm...
Quyền đao va chạm, bộc phát ra một tiếng động kinh thiên động địa, một cỗ khí lãng hung mãnh, cũng theo đó tràn ngập ra.
Cây cối trong phạm vi hơn mười dặm, dưới luồng không khí này lan xuống, trong nháy mắt vỡ vụn, bốn phía khói bụi cuồn cuộn, tràng diện một mảnh hỗn độn.
Mà Thi Phi Huyên bị trùng kích, thân thể mềm mại bay ra ngoài, ầm ầm té trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, triệt để hôn mê bất tỉnh.
Nàng vừa rồi đang cố gắng chống đỡ, đối phó chân không loạn kiếm trận, đã sớm đầy thương tích, hiện tại lại bị sóng khí chiến đấu lan đến, bị thương phi thường nghiêm trọng, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng.
Mục Vân kịch chiến, cũng không có tâm tư chiếu cố Thi Phi Huyên, hắn hết sức chăm chú nhìn Dương Đỉnh Thiên, chỉ thấy khói bụi tản đi, thân thể Dương Đỉnh Thiên lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch.
Một đao này của Mục Vân thật sự quá lợi hại, nếu như chỉ là tinh bạo khí lưu trảm phiên bản tăng cường còn chưa tính, Liệt Thiên đao của hắn, còn kèm theo một cái nhị cấp nhận trận, hiện tại sát thương của nhị cấp nhận trận bộc phát ra, Dương Đỉnh Thiên đã bị thương.
- Nhị cấp nhận trận! Là nhị cấp nhận trận.
Dương Đỉnh Thiên kinh nộ đan xen, chỉ cảm thấy từng đợt loạn khí tức nhận phá sát khốc liệt, tung hoành giết chóc ở trong cơ thể mình, không ngừng phá hư nội tạng kinh mạch của hắn, từng trận kịch liệt đau đớn truyền đến, khuôn mặt ngũ quan của hắn bắt đầu co giật.
Cánh tay Mục Vân cũng truyền đến đau đớn như xé rách, dùng thực lực hiện tại của hắn, mạnh mẽ mở ra nhị cấp nhận trận, cũng bị cắn trả không nhỏ.
- Tiểu tử thúi, hôm nay trước tiên buông tha ngươi, chờ ta cướp được Thiên Nguyên kính, lại tìm ngươi báo thù cũng không muộn.
Dương Đỉnh Thiên cắn răng, lực sát thương của nhị cấp nhận trận thật sự quá lớn, Mục Vân có thi hoàng nhị chuyển gia trì, lại phối hợp với nhị cấp nhận trận, chiêu Tinh Bạo Khí Lưu trảm của hắn, lực sát thương đã vượt qua nhất phẩm thánh quyết bình thường, thật sự quá khó chống đỡ.
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, Dương Đỉnh Thiên biết, mình chỉ là một thân ngoại hóa thân, bản tôn không ở chỗ này, không cần phải dây dưa với Mục Vân.
Hắn không do dự, xoay người chạy trốn.
- Còn muốn chạy? Dừng lại cho ta.
Ánh mắt Mục Vân âm trầm, thả hổ về núi, hậu hoạn vô cùng, hôm nay nhất định phải giết chết Dương Đỉnh Thiên.
Xuy...
Mục Vân cầm đao chém nhanh, cố nén đau đớn xé rách cánh tay, mở ra nhị cấp nhận trận, lưỡi dao của Liệt Thiên Đao bộc phát ra khí tức sắc bén.
Đao khí cường hoành, giống như là từ Cửu Thiên Ngân Hà hàng lâm mà xuống, hung hăng bổ về phía đầu Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên chấn động, xoay người vung quyền ngăn cản.
Nhưng một đao này của Mục Vân, thật sự quá hung mãnh, lại chặt đứt cánh tay hắn, lại từ trên cổ hắn xẹt qua, rầm rầm một tiếng, chém đầu hắn xuống.
Trên khuôn mặt Dương Đỉnh Thiên còn đứng yên kinh ngạc, ngạc nhiên, cỗ thi thể không đầu kia, suy sụp té trên mặt đất.
- Lá gan thật lớn, ngươi dám chém giết thân ngoại hóa thân của ta! Ngươi đáng chết! Ta nhất định phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn! Bất kể ngươi trốn đến tận cùng lục địa, ngươi cũng không thể tránh khỏi sự truy sát của ta.
Bản tôn Dương Đỉnh Thiên phẫn nộ gầm thét, từ địa phương xa xôi truyền tới, chấn triệt thiên địa.
Mục Vân chém giết thân ngoại hóa thân của hắn, hắn nguyên khí đại thương, tu vi cảnh giới cả đời này cũng không có khả năng thăng cấp, tổn thất phi thường thảm trọng.
Huyết hải thâm cừu của hai người, kết thành như vậy, không chết không thôi.
Mục Vân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giết Dương Đỉnh Thiên, về phần ân oán sau này, sau này lại nói, huống chi, Dương Đỉnh Thiên chưa chắc biết thân phận thật sự của hắn.
Không nên ở lại nơi này quá lâu, Mục Vân ôm lấy thi Phi Huyên hôn mê, rời đi.
Hắn đi về phía Thi Hoàng Thành, trên đường đụng phải một ít dong binh chật vật, còn có đệ tử Ma Cơ Vệ.
Tất cả mọi người đều nhận ra Mục Vân, nhìn thấy hắn trở lại, còn ôm Thi Phi Huyên, nhất thời chấn động.
- Thi Vân huynh đệ, ngươi không chết?
- Bị Dương Đỉnh Thiên đuổi giết, cư nhiên còn chưa chết?
- Tiểu thư thế nào rồi, thoạt nhìn bị thương rất nghiêm trọng.
Mọi người vây quanh, bọn họ đều cho rằng Mục Vân đã chết, nhưng không nghĩ tới, Mục Vân cư nhiên chạy thoát khỏi tay của Dương Đỉnh Thiên.
Nếu như bọn họ biết, Mục Vân còn giết thân ngoại hóa thân của Dương Đỉnh Thiên, chỉ sợ sẽ càng thêm kinh ngạc.
- Ta là phó thống lĩnh của Ma Cơ Vệ, Thi Vô Thương.
Một nam tử đi tới, tư thế hắn cao lớn vạm vỡ, hoàn toàn không giống với Thực Thi Thú tộc bình thường gầy gò, có vẻ cao lớn uy vũ, đường đường chính chính.
- Tiểu thư bị thương nghiêm trọng, giao cho ta đi.
Thi Vô Thương nhìn Thi Phi Huyên, có chút lo lắng, nếu Thi Phi Huyên xảy ra chuyện, thành chủ đại nhân truy cứu xuống, hắn cũng không chịu nổi.
Mục Vân gật gật đầu, giao Thi Phi Huyên cho hắn, hỏi:
- Thi Vô Mệnh thế nào rồi?
Thi Vô Thương nói:
- Đại thống lĩnh. Lâm trận trốn thoát, ta cũng không biết hắn đi đâu.
Thi Vô Thương thở dài một tiếng, lúc trước Thi Vô Mệnh bỏ lại Thi Phi Huyên chạy trốn, đã đúc thành sai lầm lớn, nhất định sẽ bị thành chủ trách cứ.
Mà Thi Vô Thương tiếc hận, còn có chút hưng phấn, bởi vì nếu Thi Vô Mệnh bị cách chức điều tra, vị trí đại thống lĩnh, sẽ đến phiên hắn.
Ma Cơ Vệ phụ trách trông coi vũ khố ma cơ, đây là nơi sung túc nhất trong thi hoàng thành, bảo bối trong vũ khố, vô cùng vô tận, muốn cái gì có cái đó, mình vụng trộm lấy ra ngoài một chút, cũng sẽ không có người phát hiện.
- Thi Vân huynh đệ, ngươi cũng mệt mỏi, ngươi về doanh trại nghỉ ngơi trước đi.
Thi Vô Thương rất khách khí, lễ nghĩa rất chu đáo, bởi vì lần này biểu hiện Mục Vân phi thường sáng mắt, cống hiến thật lớn, về sau nhất định sẽ thăng tiến nhanh chóng, hắn tự nhiên phải sớm kết giao.
Nhưng trong lòng Mục Vân, lại không có hứng thú gì, hắn chỉ đến đục nước béo cò, cũng không phải người của Thi Hoàng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận