Vô Thượng Thần Đế

Chương 355: Chiếm Đoạt Huyết Châu (1)

- Cút!
Nhìn Thiền Hạng kia, Hồng Chấn Thiên hận không thể một bàn tay chụp chết hắn.
Ác đồ xảo trá.
- Đại ca, ngươi đã đánh hắn chạy, cha...
- Nếu như các ngươi tin được ta, ta có thể giúp các ngươi!
Mục Vân chủ động mở miệng nói.
Nhìn thấy dáng vẻ Mục Vân, Hồng Chấn thiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhẹ gật đầu.
Mục Vân chân chính cảm thấy hứng thú, cũng không phải bệnh tình của Hồng Thừa Thụ này, mà là Thiền Hạng kia.
Một vị luyện đan sư ngũ tinh, chạy đến Vân Khê thành vì thu thập hài đồng tinh huyết, hiển nhiên là vì tế luyện pháp bảo hoặc là bảo bối gì.
Thiền Hạng này, tuyệt đối có vấn đề!
Cho Hồng Thừa Thụ uống vào một viên đan dược, Mục Vân lại liệt ra mấy vị dược liệu, để người chuẩn bị bắt đầu luyện đan, mọi việc làm nước chảy mây trôi, xe nhẹ đường quen.
Hồng Chấn Thiên nơi này mới nhìn thẳng đối đãi.
Trẻ tuổi như vậy, lại là một vị luyện đan sư, khẳng định là tử đệ của một đại gia tộc ra ngoài tiến hành thí luyện.
- Tử Mộc tiên sinh không biết ở nơi nào?
- Ta lẻ loi một mình, gửi gắm tình cảm tại sơn thủy, tới đâu thì nơi đó chính là nhà của ta!
Mục Vân rất tự cho là đúng nói một câu không tao không nhột.
- Tử Mộc tiên sinh thật sự là cao nhân...
Hồng Chấn thiên cười ha ha một tiếng, nhìn Mục Vân một mặt mỉm cười.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, thân thể Thiền Hạng run rẩy, đứng ở cửa vào của một phòng ốc.
- Vào đi!
Trong phòng vang lên một âm thanh khàn khàn.
- Sư tôn!
- Chuyện gì?
- Năm ngàn hài đồng kia chỉ thu tập không đến năm trăm, mà hiện tại Hồng gia đã mời đến một mao đầu tiểu tử, đá ta ra ngoài, quả nhiên là đáng hận!
- Ồ? Lại có việc này?
Nam tử kia mặc hắc bào, đầu tiên xoay người, chỉ là vẫn như cũ không thấy rõ mặt.
- Vậy ngươi có thể đi tìm Tề gia, nếu còn không được thì để để Tề gia xuất thủ, ta đến diệt Hồng Chấn thiên kia, chỉ cần không bị người khác phát hiện tung tích của chúng ta là được!
- Sư tôn, cứ như vậy...
- Sợ cái gì!
Nam tử hắc bào không nhịn được nói:
- Bảo bối của ta đã chờ không nổi, nhất định phải mau chóng làm tốt, càng nhanh càng tốt!
- Vâng!
Bên này, Mục Vân vừa từ trong phòng luyện đan đi ra đã nhìn thấy toàn bộ Mục gia trở nên vội vàng hấp tấp.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Tử Mộc tiên sinh, ngươi không cần phải để ý đến, tập trung chữa bệnh cho gia gia ta là được!
Trên mặt Hồng Lâm mang chiến ý, lôi kéo Mục Vân đi ra hậu viện.
Chẳng lẽ là tên Thiền Hạng kia thẹn quá hoá giận, gọi tới một đám người chen tại cửa vào Hồng gia, muốn giao chiến một trận thống khoái?
Chỉ là Mục Vân hiện tại cân nhắc Hồng Thừa Thụ, trước tiên chữa khỏi cho lão thái gia này lại nói.
Hắn ngược lại là muốn nhìn một chút, sau lưng Thiền Hạng này đến cùng là ai!
Mục Vân luôn luôn có một loại ảo giác, người này, hắn rất có thể nhận biết.
Ngoài cửa lớn Hồng gia, thân thể Hồng Chấn Thiên thẳng tắp, đứng ở cửa vào Hồng gia.
- Tề Vũ Hiên, ngươi muốn làm cái gì?
Hồng Chấn Thiên nhìn hai người trước mặt, mở miệng quát:
- Hiện tại Vân Khê thành này, hay là của Hồng gia ta, ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Ta là tới tìm người!
- Tìm người? Tìm ai?
- Đừng có ngụy trang nữa, có phải các ngươi đã mời đến một luyện đan sư tên là Tử Mộc, người ta muốn tìm chính là hắn!
Tề Vũ Hiên dáng người thẳng tắp, thế nhưng nhìn gầy teo, như một cây xào đứng ở đó.
- Tử Mộc đại sư là ta gặp được ở ngoài Vân Khê thành, sao ngươi có thể biết hắn?
Hồng Lâm khẽ nói:
- Tử Mộc đại sư rõ ràng là vừa mới tới Vân Khê thành, ngươi ít ở đây ngậm máu phun người.
- Hừ, không sai, chính là ở ngoài thành!
Tề Vũ Hiên khẽ nói:
- Hôm nay năm hắc y hộ vệ của Tề gia ta bị người ta ám sát ở ngoài thành, có người nói, chính là Tử Mộc kia hạ thủ!
- Ngươi nói bậy!
Hồng Lâm tức đến ngực nhấp nhô, nhìn Tề Vũ Hiên quát.
- Hừ, nói bậy hay không nói bậy, hôm nay để Tử Mộc tiên sinh ra gặp mặt đối chất là sẽ biết.
Tề Vũ Hiên cười lạnh nói.
- Người là ta giết!
Chưa đợi Hồng Lâm mở miệng, sau lưng đám người đột nhiên vang lên một âm thanh.
Trên người Mục Vân mặc một bộ bào phục màu tím, đi lên phía trước.
- Ngươi quả nhiên thừa nhận, vậy là tốt rồi, đi theo ta đi!
Tề Vũ Hiên khẽ nói:
- Giết hộ vệ Tề gia ta, ta thấy ngươi là muốn chết.
- Đi theo ngươi sao? Ngươi còn chưa xứng!
Ngay khi Tề Vũ Hiên chuẩn bị dẫn người bắt Mục Vân thì một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Sau lưng đám người, một bóng người đứng dậy.
Hồng Thừa Thụ!
Hồng gia lão thái gia!
- Hồng Thừa Thụ, ngươi... Không chết?
- Nhờ phúc của ngài, không chết, không những như thế, cảnh giới lại lần nữa tinh tiến mấy phần, bước vào Linh Huyệt cảnh cửu trọng!
Linh Huyệt cảnh cửu trọng!
Võ giả đề thăng cảnh giới, đồng thời đại biểu cũng là thọ nguyên đề thăng.
Như thế nói đến, Hồng gia chí ít trong vòng hai mươi năm sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
Sắc mặt Tề Vũ Hiên thay đổi, thấp giọng với Thiền Hạng bên cạnh:
- Không phải ngươi nói hắn sắp chết sao? Sao bây giờ lại êm đẹp đứng ở chỗ này?
- Là sắp chết, khoảng thời gian này ta cho hắn ăn đều là đan dược tiêu hao thọ mệnh đổi lấy thân thể khỏe mạnh, không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy!
Thiền Hạng lắc lắc đầu.
- Phế vật!
Nhìn Thiền Hạng, đáy lòng Tề Vũ Hiên mắng một câu, quay người khẽ nói:
- Hồng Thừa Thụ, ngươi đừng gượng chống lấy, ngươi đổ xuống, Hồng gia sẽ triệt để đổ, cho nên ngươi bây giờ không dám đổ xuống.
- Có đổ xuống hay không, thử một lần sẽ biết!
Hồng Thừa Thụ râu tóc phi vũ, bóng người đứng thẳng, cất bước, đi tới trước người mặt Tề Vũ Hiên.
Giữa hai người, bốn chưởng va nhau, Hồng Thừa Thụ tiến lên trước một bước, Tề Vũ Hiên thì là kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại một bước.
Khôi phục!
Thật khôi phục!
Sắc mặt Tề Vũ Hiên khó coi.
Hắn cũng tưởng là Hồng Thừa Thụ chỉ là cố ý cậy mạnh thôi, không ngờ cảnh giới của Hồng Thừa Thụ lại thật tiến thêm một bước, vượt xa hơn hẳn với hắn.
- Có phải là có chút khó chấp nhận không?
Hồng Thừa Thụ ha ha cười nói:
- Đa tạ vị Tử Mộc tiên sinh này, cho nên hôm nay, các ngươi ai cũng không thể mang Tử Mộc tiên sinh rời khỏi.
Hồng Thừa Thụ nhìn đám người, hai tay chắp sau, ngạo nghễ nói.
- Chuột nhắt vô tri!
Nhưng ngay vào giờ phút này, một móng vuốt huyết sắc trực tiếp nhào về phía Hồng Thừa Thụ.
Lực lượng đó cường đại như thế, cho dù Hồng Thừa Thụ là cao thủ Linh Huyệt cảnh cửu trọng cũng không thể chống cự.
Đinh...
Nhưng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người xuất hiện trước mặt Hồng Thừa Thụ.
Chính là Mục Vân!
- Là ngươi!
- Là ngươi!
Một bóng người mặc hắc bào đi ra, nhìn Mục Vân, kinh ngạc nói.
Mà Mục Vân nhìn người trước mắt này cũng vô cùng kinh ngạc.
Tôn Giả của Lục Ảnh huyết tông - Huyết Vô Song!
- Khó trách cần nhiều tinh huyết như thế, chắc là vì khôi phục Huyết Hồn Châu của ngươi?
Mục Vân giễu cợt nói.
- Ngươi lại không chết? Thánh Vũ Dịch này đến cùng đang suy nghĩ gì?
Huyết Vô Song lạnh lùng nói:
- Nhưng còn may ngươi không chết, ngươi nếu chết trong tay người khác, ta sẽ phải thương tâm chết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận