Vô Thượng Thần Đế

Chương 356: Chiếm Đoạt Huyết Châu (2)

Huyết Vô Song liếm môi một cái, cười nhạo nói:
- Ngươi bây giờ không có Cổ Ngọc Long Tinh, muốn dùng Thông Thần thập trọng chiến đấu với ta, ngươi dựa vào cái gì?
- Cổ Ngọc Long Tinh ta sớm muộn cũng sẽ thu hồi lại, còn về hiện tại, ngươi sẽ biết!
Nói xong, thân thể Mục Vân lăng không bay lên, trực tiếp đạp không mà đi.
Mà đổi thành một bên, Huyết Vô Song cũng lập tức bay lên.
- Thông... Thần cảnh...
- Ông trời ơi, hắn lại là cường giả Thông Thần cảnh, ông trời ơi..!
Hồng Lâm trợn mắt hốc mồm.
Lấy thiên tư của nàng, trong thành thị ngàn vạn nhân khẩu Vân Khê thành này cũng coi là nhân tuyển tốt nhất, mà bây giờ nàng đã hai mươi bốn tuổi, Linh Huyệt cảnh tứ trọng đã coi là thiên tài.
Thế nhưng so với Mục Vân...
Cách biệt một trời!
Quan trọng nhất là, gia hỏa này thật giống như muốn đại chiến với Thông Thần thập trọng kia?
Thông Thần thập trọng là khái niệm gì?
Đại biểu thực lực cường đại nhất Trung Châu, chỉ có những vượt qua cường giả tuyệt thế Thông Thần mới có thể bằng được.
Thông Thần thập trọng, trên cơ bản là thần!
Cùng lúc đó, ngoài Vân Khê thành, phía trên đại thảo nguyên rộng lớn vô ngân.
Hai bóng người ngạo nghễ mà đứng.
Huyết Vô Song vốn là Tôn Giả của Lục Ảnh huyết tông, cảnh giới Thông Thần thập trọng, hắn sao có thể e ngại?
Lần trước đối mặt Mục Vân thất bại, là bởi vì kia thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa và Cổ Ngọc Long Tinh kia thực sự là quá biến thái, uy lực quá lớn.
Mà lần này, Mục Vân không có Cổ Ngọc Long Tinh, bằng vào cũng chính là kiếm thế của mình cùng với thân thể cường hãn.
Tiêu diệt hắn, có thể có chút phiền phức, thế nhưng thật muốn giết hắn, còn có thể làm được.
Mà đổi thành một bên, Mục Vân đương nhiên là biết, không có một sát khí cường đại như Cổ Ngọc Long Tinh, hắn muốn ngạnh kháng Thông Thần thập trọng Huyết Vô Song, quả thực là muốn chết.
Cũng may Huyết Hồn Châu của Huyết Vô Song bị trọng thương, hiện tại có lẽ phát huy ra một hai phần mười uy lực địa khí cực phẩm cũng không tệ.
Mà đại chiến lần trước, Huyết Vô Song đã tiêu hao khá lớn, mình đợi ở Vạn Vô Sinh mấy ngày, nghỉ ngơi lấy lại sức, xem ra lão quỷ này vẫn bận pháp bảo của mình, bản thân thoạt nhìn vẫn có chút hư.
- Chẳng lẽ...
Trong não hải Mục Vân đột nhiên bộc phát ra một phỏng đoán, chỉ là suy đoán này vừa ra tới đã làm cho hắn nhịn không được run rẩy.
- Giết!
Một kiếm ra, vài trăm mét rộng cứng cỏi, mang theo chân nguyên cuồng bạo nhấp nhô, trực bức về phía Huyết Vô Song.
- Tiểu gia hỏa, những tiểu thủ đoạn này cũng không cần sử dụng chứ? Hiện tại, kiếm thế của ngươi đến mức nào? Viên mãn? Đại viên mãn? Hay là đỉnh phong!
- Ngươi đại khái có thể thử một lần!
Mục Vân không thèm phí lời với hắn, kiếm chiêu của Vô Tâm Kiếm Phổ tứ thức không biết bị Mục Vân chia thành nhiều ít thức, mỗi một thức, mỗi một vạch đều vừa tốt.
Nhưng dù cho là Mục Vân đem toàn bộ lực lượng thân thể đánh trúng thì đáng tiếc cũng không thể phá vỡ phòng ngự của Huyết Vô Song.
Dù sao Huyết Vô Song cũng là cường giả Thông Thần thập trọng tuyệt thế, mặc dù mất đi pháp bảo, thực lực yếu bớt, thân bị trong thương, nhưng đó cũng là Thông Thần thập trọng.
Sờ sờ ngực, nhìn tử ấn ảm lúc này đã tràn ngập năng lượng, đáy lòng Mục Vân yên lặng cầu nguyện.
- Sinh tử đánh cược một lần!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân bay lên, trường kiếm trước người trực tiếp đâm tới Huyết Vô Song, mà đổi thành một tay chưởng, lại sờ về phía ngực, âm thanh tư tư lạp lạp vang lên, một thiểm điện tử sắc ầm vang bổ tới trên trường kiếm.
Một loạt thay đổi này chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.
Mắt thấy một thức này Mục Vân tăng thêm lá bài tẩy của mình, Huyết Vô Song không dám khinh thường, sắc mặt xoắn xuýt, cuối cùng cắn răng.
- Tinh huyết trên người ngươi đối với Huyết Hồn Châu của ta là vật đại bổ, nuốt luôn ngươi, quả thực đều có tác dụng hơn năm ngàn hài đồng.
Huyết Vô Song thừa cơ trực tiếp tiến hành phản kích đối với Mục Vân, một hạt châu màu đỏ như máu trực tiếp bay ra.
- Huyết Hồn Châu? Chờ ngươi nửa ngày!
Nhìn thấy Huyết Vô Song tế Huyết Hồn Châu ra, Mục Vân không chút do dự, một hạt châu màu đỏ sậm xung quanh tỏa ra thanh sắc từ bộ ngực hắn bay ra.
Hạt châu màu đỏ kia nhìn vô cùng yêu dị, càng mang theo hấp lực khủng bố, muốn kéo trụ Huyết Hồn Châu kia.
- Đây là... Đây là...
Nhiếp Hồn Châu, sao Nhiếp Hồn Châu lại ở trong tay ngươi?
Nhìn hạt châu màu đỏ sậm trong tay Mục Vân, cả người Huyết Vô Song triệt để ngốc tại chỗ.
Hắn đã không còn cách nào động!
Nhiếp Hồn Châu trực tiếp thôn phệ Huyết Hồn Châu của hắn, có thể nhìn thấy, hai viên hạt châu ở trong đó uyên ương nghịch nước.
Thế nhưng là từ từ, lực lượng của Nhiếp Hồn Châu, càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh, cuối cùng triệt để thôn phệ Huyết Hồn Châu.
- Sao ngươi có thể vận chuyển Nhiếp Hồn Châu?
Toàn bộ sắc mặt Huyết Vô Song trắng bệch, nhìn Mục Vân, phun ra một ngụm tiên huyết:
- Sao ngươi có thể...
Quả nhiên!
Nhìn thấy bộ dáng này của Huyết Vô Song, đáy lòng Mục Vân rốt cục khẳng định ý nghĩ của mình!
Huyết Vô Song này quả nhiên là huyết nhục tương liên với Huyết Hồn Châu của mình, tương đương với dùng một bộ phận thân thể của mình để luyện chế.
Luyện chế thần binh lợi khí như vậy có chỗ tốt chính là, thần binh và võ giả tâm mạch một đường.
Nhưng chỗ xấu chính là như thế, vô luận là người hay là thần binh, một khi bị thương nặng, thì phía còn lại cũng sẽ bị thương.
Lần trước khi giao thủ với Huyết Vô Song tại Nam Vân thành, hắn đã phát hiện chuyện này.
Lúc trước Huyết Hồn Châu vỡ ra, Huyết Vô Song cũng không nhận công kích, ngược lại khóe miệng thổ huyết càng thêm nghiêm trọng.
Hôm nay lại nhìn, quả là thế.
- Nhiếp Hồn Châu, nhiếp tâm hồn, đây là Vạn Quỷ lão nhân khi còn sống lưu lại, có duyên với người có được, ha ha...
Huyết Vô Song đột nhiên ha ha cười nói:
- Người hữu duyên kia chính là ngươi, thì ra là ngươi, Mục Vân, ha ha...
Trong lúc cười ta, Huyết Vô Song lần nữa miệng phun tiên huyết, mà Nhiếp Hồn Châu kia, bay trở về trong lòng bàn tay Mục Vân, lúc đầu màu đỏ ảm đạm đã trở nên sáng hơn rất nhiều.
Một trận chiến này, Huyết Vô Song thua, hắn thua tâm phục khẩu phục.
Vốn cho rằng Mục Vân không có Cổ Ngọc Long Tinh, hắn có thể tuỳ tiện đánh giết, thế nhưng không ngờ, hắn đúng là dưới cơ duyên xảo hợp đạt được Nhiếp Hồn Châu.
Giá trị của hạt châu này còn mạnh mẽ hơn Cổ Ngọc Long Tinh không biết bao nhiêu lần.
- Đáng hận!
Huyết Vô Song bi phẫn ngẩng đầu lên, nhưng cuối cùng vẫn nhận một kiếm của Mục Vân, mất mạng!
Một đời Tôn Giả, Thông Thần thập trọng, chết phía trên thảo nguyên hoàng mang này.
- Hô...
Một mông ngồi dưới đất, Mục Vân hít thở sâu từng ngụm từng ngụm.
Thật ra nếu như sau khi Huyết Vô Song bị Huyết Hồn Châu thôn phệ lại tiếp tục chiến đấu, hắn muốn thắng Huyết Vô Song, còn cần chật vật đánh nhau.
Chỉ là Huyết Vô Song quá chấn kinh vì Nhiếp Hồn Châu xuất hiện, toàn bộ hi vọng trong lòng không còn, này mới khiến hắn có thể dễ dàng đánh giết như thế.
Thông Thần tam trọng, chém giết võ giả cảnh giới Thông Thần thập trọng, nói ra, quả thực không người nào dám tin.
Vơ vét không gian giới chỉ của Huyết Vô Song không còn, Mục Vân lập tức rời khỏi.
Hắn còn muốn trở về, xử lý Thiền Hạng kia.
Nếu bị người này bại lộ tin tức Mục Vân hắn còn sống, hắn sẽ cực kỳ phiền phức.
Chỉ là, Mục Vân vừa rồi trở lại trong Vân Khê thành đã nhìn thấy một đội nhân mã, trùng trùng điệp điệp đi vào trong Vân Khê thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận