Vô Thượng Thần Đế

Chương 3570: Bắt đầu leo tháp

Nhưng Ôn Hoàng Tô Diêm, rõ ràng không có ý định buông tha hắn, đã rõ ràng thái độ, muốn một cái tát đập nát đầu hắn, ăn hết tủy não của hắn, lại lấy hộp sọ của hắn làm sáo.
Mục Vân đương nhiên không muốn chết, cũng không muốn hộp sọ của mình bị người đào đi, cho nên hiện tại nhất định phải mưu tính tốt, nên đối phó với Ôn Hoàng Tô Diêm như thế nào.
Quy Nhất lắc đầu, nói:
- Loại quái vật này, thật sự quá khó đối phó, căn bản không thể dùng lẽ thường phán đoán, muốn đối phó hắn, trừ phi ngươi có thể lấy được Thiên Độc Cổ Tháp.
- Thiên Độc Cổ Tháp?
- Đúng vậy, Thiên Độc Cổ Tháp là chí bảo tà đạo do người kia luyện chế, mà quái vật này, là một sợi tóc của người kia biến thành. Ngươi lấy được Thiên Độc Cổ Tháp, có thể trấn áp hắn.
Thiên Độc cổ tháp, chí bảo tà đạo, là pháp bảo bản mệnh của Tai Nạn Thiên Tôn, có khí tức Tai Nạn Thiên Tôn lưu lại. Mà Ôn Hoàng Tô Diêm, chỉ là một sợi tóc của Tai Nạn Thiên Tôn biến thành, chỉ cần lấy được Thiên Độc Cổ Tháp, có thể trấn áp Ôn Hoàng Tô Diêm.
- Tốt, Thiên Độc Cổ Tháp này, ta nhất định phải lấy được vào tay.
Ánh mắt Mục Vân bộc phát ý chí chiến đấu, mang theo một cỗ cứng cỏi.
Thiên Độc Cổ Tháp, hắn nhất định phải lấy được tới tay, bởi vì, đây là chỗ dựa duy nhất chống lại Ôn Hoàng Tô Diêm.
Hắn cũng sẽ không bị bề ngoài đơn thuần của Tô Diêm lừa gạt.
Mục Vân nhanh chóng chạy như điên, hai ngày sau, đi tới dưới Thiên Độc cổ tháp.
Đứng ở trước mặt Thiên Độc Cổ Tháp, Mục Vân nhất thời có một loại cảm giác nhỏ bé.
Cả tòa Thiên Độc cổ tháp, khổng lồ nguy nga, cao vút vào mây, đứng trên mặt đất, căn bản nhìn không thấy đỉnh tháp, cả tòa tháp lầu điêu khắc các loại hoa văn quỷ dị huyền ảo, từng tia khí tức xám xịt u ám, giống như sương mù, bao phủ trên người tháp.
Cổng tháp bị khóa chặt.
Mục Vân đứng ở cửa, nhìn thấy bên cạnh cửa có hai tấm bia đá, một trái một phải hiện, mặt trên lóe ra chữ màu vàng, ghi chép lại việc leo tháp.
Trên một tấm bia đá, viết những hồ sơ trước đó.
Tên thứ nhất, Thi Vô Mệnh, Thánh Nhân tiểu vị cảnh, tầng sáu mươi sáu.
Vị trí thứ hai, Dương Đỉnh Thiên, Thánh Nhân tiểu vị cảnh, tầng sáu mươi ba.
Vị trí thứ ba, Lãnh Kiếm Tâm, Thánh Nhân trung vị cảnh, tầng sáu mươi.
Vị trí thứ tư, Bạch Nghê, Thánh Nhân đại vị cảnh, tầng năm mươi tám.
......
Lịch sử trên tấm bia đá, có mấy cái tên, Mục Vân cũng tương đối quen thuộc.
- Nguyên lai Thi Vô Mệnh cùng Dương Đỉnh Thiên, đều tham gia trèo tháp chiến.
Mục Vân thần sắc khẽ động, bỗng nhiên phát hiện hai vấn đề kỳ quái.
Đầu tiên, leo tháp ghi lại, những người tham gia là Thánh Nhân và không có sự tồn tại của Đại Thánh.
Còn có chính là, một cao thủ Thánh Nhân trung vị cảnh, đại vị cảnh, leo tháp tầng còn thấp hơn so với tiểu vị cảnh, làm sao có thể như vậy?
Quy Nhất cũng nhìn ra nghi vấn của Mục Vân, từ từ nói:
- Thiên Độc cấm địa có cấm chế, cao thủ Đại Thánh không vào được, hơn nữa, leo tháp là chú ý kỹ thuật, không phải đơn thuần dựa vào vũ lực, cho nên có vào cao thủ đại vị cảnh, ngược lại so ra kém tiểu vị cảnh.
- Thì ra như thế.
Mục Vân bừng tỉnh đại ngộ, lại nhìn một tấm bia đá khác.
Tấm bia đá này, thời gian thực ghi lại tình hình leo tháp hiện tại.
Hạng thứ nhất, Bạch Trần, Thánh Nhân trung vị cảnh, tầng ba mươi ba.
Vị trí thứ hai, Dương Đỉnh Thiên, Thánh Nhân trung vị cảnh, tầng ba mươi.
Vị trí thứ ba, Lý Ngạo Tuyết, Thánh Nhân tiểu vị cảnh, tầng hai mươi tám.
Vị trí thứ tư, Lâm Tuyệt Nguyệt, Thánh Nhân tiểu vị cảnh, tầng hai mươi sáu.
......
Kỷ lục leo tháp này, là thời gian thực ghi lại, Mục Vân trong nháy mắt, lướt qua tấm bia đá, kim quang hiện lên, kỷ lục leo tháp sinh ra biến hóa, Bạch Trần đứng đầu, đã leo lên tầng ba mươi bốn, còn đang không ngừng đi tới.
- Bạch Trần cũng tới, còn nhanh hơn so với ta.
Mục Vân kinh ngạc một trận, không thể tưởng được Bạch Trần tới nhanh như vậy, còn bò tới tầng ba mươi bốn, hắn nhớ rõ Bạch Trần cũng không có Thiên Độc lệnh, cũng không biết hắn như thế nào vượt qua đường hầm không gian.
Dương Đỉnh Thiên vị trí thứ hai, cũng là người quen cũ, hơn nữa hắn đã thuận lợi thăng cấp lên Thánh Nhân trung vị cảnh, đây là một kình địch, không thể khinh thường, bởi vì nửa mảnh Thiên Nguyên Kính khác, ở trong tay Dương Đỉnh Thiên.
Mà người xếp thứ ba, lại là Lý Ngạo Tuyết, điều này làm cho Mục Vân cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới nha đầu kia cũng tới, hơn nữa còn bước vào cảnh giới Thánh Nhân.
- Mục Vân, mau đi vào đi, người khác đã leo lên tầng ba mươi lăm rồi, ngươi nếu không đi, sẽ không có đất diễn nữa.
Quy Nhất thúc giục, hiện tại bảng xếp hạng trên tấm bia đá, lại có biến hóa, Bạch Trần đã leo lên tới tầng ba mươi lăm, quả thực là thế như chẻ tre, không thể ngăn cản.
Mục Vân gật gật đầu, cũng không do dự nữa, đẩy cửa tháp tầng thứ nhất ra, sải bước đi vào.
Ca...
Ngay sau khi hắn bước vào, cánh cửa tháp sẽ tự động đóng lại.
Mục Vân nhìn xung quanh bốn phía, chỉ thấy gian phòng tầng thứ nhất, xung quanh điêu rồng khắc phượng, trang trí lộng lẫy, trên mái vòm còn khảm từng viên kim nguyên châu, rực rỡ chói mắt, hào quang bắn ra bốn phía.
Mục Vân đang tò mò đánh giá, bỗng nhiên, trong phòng toát ra một thú yêu như heo rừng, răng nanh thật dài, đôi mắt đỏ như máu, có vẻ có chút dữ tợn.
- Mục Vân, nhanh lên tháp đi.
Quy Nhất nói.
Mục Vân hơi gật đầu, con dã trư thú yêu trước mắt này, tự nhiên chính là thủ hộ thú tầng thứ nhất.
Trong Thiên Độc Cổ Tháp, mỗi một tầng gian phòng đều có thú thủ hộ tồn tại, phải chém giết thú thủ hộ, mới có thể bước vào tầng trên.
Mục Vân không do dự, phi thân giết ra, Dã Trư Thú Yêu rít gào một tiếng, cũng hướng hắn xông tới.
Mục Vân tiện tay tát một cái, phanh một cái, đánh vào trên người dã trư thú yêu, tên sau gào thét bi thương một tiếng, hóa thành sương mù màu đen tiêu tán.
Những yêu thú này cũng không phải thân thể huyết nhục chân thật, mà là linh khí Thiên Độc cổ tháp diễn hóa mà thành, sau khi bị đánh bại sẽ hóa thành bản nguyên linh khí tiêu tán, chờ vị khiêu chiến giả tiếp theo đến, sẽ một lần nữa xuất hiện.
Dã Trư thú yêu này là thủ hộ thú tầng thứ nhất, thực lực tự nhiên không mạnh, Mục Vân rất dễ dàng liền đánh bại.
Hắn vừa đánh bại Thủ Hộ Thú, vách tường ầm ầm vang lên một trận, lấy ra một cơ quan ẩn, trong đây, hiện ra hai khỏa Kim Nguyên Châu.
Đây là phần thưởng cho Mục Vân.
Mỗi lần vượt qua một cửa ải, đều có thể đạt được phần thưởng tương ứng.
Cho nên mỗi một lần trèo tháp chiến, đều sẽ hấp dẫn rất nhiều người tới đây, đại bộ phận cũng không hy vọng xa vời có thể cướp lấy Thiên Độc cổ tháp, thầm nghĩ tận lực leo lên cao tầng, lĩnh thưởng phong phú.
Mục Vân cầm Kim Nguyên Châu, cơ quan kia một lần nữa rút về vách tường, nối liền cửa tháp tầng thứ hai, cũng theo đó mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận