Vô Thượng Thần Đế

Chương 3586: Hàng phục Bạch Trần (1)

Mục Vân nhìn kỹ, phát hiện manh mối.
Tuổi thọ của Bạch Trần đang không ngừng bị thiêu đốt mà mất đi, thì ra, hắn lấy tuổi thọ làm đại giới, thà rằng hy sinh thọ nguyên, cũng phải khống chế Bôn Lôi Kiếm.
Tuổi thọ, là căn bản của người tu luyện, thiêu đốt thọ mệnh mất đi, không phải đơn giản như chuyển thọ như Mục Vân làm lúc trước, còn có thể gây ra thương thế nghiêm trọng cho căn cơ mệnh mạch của bản thân.
Hiện tại Bạch Trần, vì khống chế Bôn Lôi Kiếm, có thể nói liều mạng, khó trách hắn bò nhanh như vậy, khó trách không ai dám ngăn cản hắn, bởi vì thật sự ngăn cản không được, ánh sáng của nhị phẩm Thánh khí, thật sự quá kinh khủng.
Bên tai Mục Vân, tiếng sấm ầm ầm, Bạch Trần còn chưa ra tay, hắn đã có một loại ảo giác, mình đã bị lôi quang kiếm khí bao phủ.
- Giết!
Ánh mắt Bạch Trần lạnh lẽo, ra tay, hắn cầm Bôn Lôi Kiếm trong tay, bước chân lao tới, lôi đình kiếm khí ngập trời tràn ngập toàn bộ không gian.
Kiếm còn chưa tới, Mục Vân đã cảm thấy mình đã chết, đã bị uy nghiêm của Lôi Đình nghiền ép thành mảnh nhỏ, dưới lôi đình kiếm khí cuồn cuộn đánh vào, ý chí chiến đấu của hắn cũng hoàn toàn bị nghiền nát.
- Kiếm Tam, thủ.
Mục Vân xuất ra thất tinh kiếm tráp, thanh kiếm thứ ba bắn ra, kiếm khí màu vàng phát huy đến cực hạn, hình thành một vòng bảo hộ hình tròn, bảo vệ thân thể hắn.
- Thiên Nguyên Kính, thủ.
Mục Vân lại tế xuất Thiên Nguyên Kính, bảo vệ tâm mạch, ý chí chiến đấu bị nghiền nát một lần nữa thiêu đốt.
Dưới sự thủ hộ kép của Hoàng Kiếm và Thiên Nguyên Kính, Mục Vân cuối cùng đứng vững gót chân, không bị lôi đình cuồn cuộn phá vỡ.
Nhưng cũng chỉ đứng vững gót chân mà thôi, muốn phản sát là không có khả năng.
Kiếm thế của Bạch Trần quá hung mãnh, Mục Vân không có cứng đối cứng, dựa vào sự nhanh nhẹn của Lưu Tinh chiến ngoa, hắn né tránh.
Công kích mãnh liệt như vậy, tuyệt đối không thể kéo dài, Mục Vân đang chờ đợi, chỉ cần Bạch Trần lộ ra sơ hở, chính là thời cơ hắn phản kích.
Bạch Trần cầm kiếm mãnh liệt giết tới, hắn hiện tại giống như lôi đình chiến thần, vô cùng bá đạo, không còn khí độ quân tử nhẹ nhàng như trước.
Bôn lôi mênh mông, từng đạo lôi đình kiếm khí điên cuồng chém giết trên người Mục Vân.
Không thể nghi ngờ, chỉ cần Bạch Trần có thể chém trúng một kiếm, Mục Vân sẽ chết.
Dưới mũi nhọn của Bôn Lôi Kiếm, Mục Vân tuyệt đối không cách nào ngăn cản.
Thế nhưng, Bạch Trần liên tiếp chém ra hơn mười kiếm, ngay cả góc áo Mục Vân cũng không đụng tới. Tốc độ né tránh của Mục Vân thật sự quá nhanh, thân hình quỷ mị giống như liễu nhẹ, nhẹ nhàng lắc tới lắc lui, trong lôi đình kiếm quang đầy trời, xuyên qua tự nhiên, chờ đợi cơ hội phản kích.
Bạch Trần tức giận đến thất khiếu sinh khói, nổi trận lôi đình, mắng to:
- Mục Vân, ngươi có gan đừng trốn, đứng lại cho ta, chúng ta chiến đấu thống khoái.
Mục Vân cười mà không nói, nhưng nội tâm một mảnh ngưng trọng.
Hắn chờ đợi một khắc Bạch Trần mệt mỏi, nhưng không nghĩ tới Bạch Trần điên cuồng như vậy, không ngừng thiêu đốt tuổi thọ, tóc đầu tóc đầu đều đã hoa râm, hắn cư nhiên còn không chịu dừng lại.
Tiêu hao như vậy, trước tiên không chịu nổi, có thể là Mục Vân.
Lưu Tinh chiến ngoa của hắn đã bắt đầu nóng lên, độn trận vận
chuyển với tải trọng cao, có chút chống đỡ không nổi, hắn hiện tại mỗi một bước đi, thật giống như giẫm lên một khối than, Lưu Tinh chiến ngoa đã sắp đạt tới cực hạn rồi.
- Lam kiếm, loạn.
Trong lúc nguy cấp, Mục Vân búng tay một phát, lam kiếm bắn ra.
Lam kiếm chủ loạn, có thể quấy nhiễu tâm cảnh địch nhân, tiến tới dẫn ra tâm ma.
Lúc trước Bạch Trần bị nhốt ở tầng thứ tư mươi chín, cũng là bởi vì Lam Kiếm đang quấy rối, làm cho hắn tâm ma đại tác, không được an bình.
Nhưng hiện tại Mục Vân tế xuất lam kiếm, lại không có chút tác dụng nào.
- Ha ha ha, vô dụng, ta có Bôn Lôi kiếm trong tay, thánh kiếm quang huy, mênh mông to lớn, ngươi muốn dẫn ra tâm ma của ta, chính là chuyện cười.
Bạch Trần cười rộ lên, hoành kiếm đảo qua, giết lui lam kiếm của Mục Vân.
Hắn hiện tại được bao phủ trong quang huy của thánh kiếm, đừng nói là lam kiếm, cho dù Mục Vân xuất ra Thiên Nguyên Kính, cũng không có biện pháp thương tổn đến hắn.
Nghe vậy, sắc mặt Mục Vân lạnh nhạt, khóe miệng xẹt qua một tia mỉm cười.
- Chanh kiếm, tập kích.
Một thanh trường kiếm màu cam đột nhiên từ sau lưng Bạch Trần bạo sát mà ra, hướng cổ hắn chém tới.
Thì ra lam kiếm của Mục Vân chỉ là hư chiêu, sát chiêu chân chính, là kiếm màu cam đánh lén.
Thất tinh kiếm tráp, kiếm màu cam chủ tập kích, kiếm màu cam chính là đánh lén, vô thanh vô tức, giống như quỷ mị, Bạch Trần căn bản không thấy rõ, cam kiếm đột nhiên giết ra, chém thẳng tới.
Bạch Trần chấn động, vội vàng xoay người vung kiếm ngăn cản, tranh một tiếng, đánh thanh kiếm màu cam ra.
- Muốn đánh lén ta? Chết đi!
Bạch Trần giận dữ, tuổi thọ cả người điên cuồng thiêu đốt, cả thanh Bôn Lôi Kiếm, lôi đình chấn động, còn toát ra từng tia tử điện giống như long xà, ầm ầm rung động, khí tức cường hãn.
Phanh tiếp theo, Bạch Trần nổi giận chém ra một kiếm, đây là một kiếm lôi đình vạn quân, xen lẫn khí tức tử điện cửu thiên, vô cùng sắc bén, sắc bén phi phàm.
Sắc mặt Mục Vân đột biến, Lưu Tinh chiến ngoa của hắn đã vận chuyển đến cực hạn, không có biện pháp né tránh nữa.
Đối mặt với kiếm trảm sắc bén như Bạch Trần, nếu không cách nào né tránh, cũng chỉ có cứng đối cứng.
- Thất kiếm hợp nhất, Thất Tinh Thánh Kiếm!
Trong tay Mục Vân, ánh sáng bảy màu dung hợp thành một thể, hóa thành một thanh trường kiếm đen kịt như mực, hắc ám mà thâm ngoan, kiếm khí lẫm liệt.
- Là nhất phẩm Thánh khí.
Sắc mặt Bạch Trần khẽ động, nhưng cười lạnh:
- Đáng tiếc, ở trước mặt Bôn Lôi Kiếm của ta, thanh Thánh khí nhất phẩm này của ngươi, chính là sắt vụn, không đáng nhắc tới.
Bạch Trần thúc dục nguyên khí hao phí tuổi thọ, cả thanh Bôn Lôi Kiếm, kiếm khí tăng vọt, hung hăng bổ về phía Mục Vân.
- Huyền Thiên Thăng Long Trảm!
Mục Vân quát to một tiếng, cả thanh thất tinh thánh kiếm trong nháy mắt nổ lên huyết mang đỏ thẫm, thân kiếm vốn như mực, hóa thành màu đỏ thẫm, giống như vừa mới vớt ra từ trong nham thạch nóng chảy.
Ảo ảnh một đầu Xích Long, chiếm cứ trên thân kiếm, giương nanh múa vuốt, mặc dù đối mặt với Bôn Lôi kiếm khí cuồn cuộn ngập trời, cũng không có chút khiếp đảm nào, vẫn như cũ biểu hiện ra dáng thiên long, ngạo khí lẫm liệt.
Xuy...
Mục Vân vung kiếm chém ra, kiếm khí Thăng Long chưa từng có, hung hăng xông lên, va chạm với Bôn Lôi Kiếm của Bạch Trần.
Ầm...
Song kiếm giao kích, phát ra một trận tiếng nổ thật lớn, va chạm không chỉ là thân kiếm, còn có khí huyết cùng tuổi thọ.
Vụ nổ lớn này quét ra ngoài, những cây trụ trong căn phòng không chịu nổi gánh nặng, vỡ vụn.
Theo cột sụp đổ, mái vòm cũng lung lay sắp đổ, từng mảnh ngói đá rơi xuống, văng tung tóe xung quanh, tràng diện hỗn độn một mảnh.
Toàn bộ căn phòng, đã trở thành phế tích, khói bụi cuồn cuộn tràn ngập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận