Vô Thượng Thần Đế

Chương 3590: Thái Man Tử hợp thể (2)

Hắn lấy ra một cái túi vải, thả chút Ngân Nguyên Châu vào, cuối cùng lại thả một viên Kim Nguyên Châu, sau đó siết chặt miệng túi, lay động một chút, nói:
- Bên trong túi vải này chỉ có một viên Kim Nguyên Châu, chúng ta cùng nhau bắt, ai bắt được Kim Nguyên Châu, ngọc bội sẽ giao cho người đó bảo quản.
Mục Vân âm thầm gật đầu, lão hồ ly này, biện pháp đích thật là nhiều, nếu như không có hắn hòa giải, chỉ sợ mọi người đã sớm xé rách da mặt.
Tất cả mọi người không có dị nghị, nếu tất cả mọi người không phục người khác, vậy thì bắt đi.
Dương Đỉnh Thiên đi qua trước, bàn tay thò vào trong túi vải, cầm lấy một viên nguyên châu, cầm lên nhìn, cũng là Ngân Nguyên Châu.
- Mẹ nó, thật xui xẻo.
Dương Đỉnh Thiên cắn răng, trực tiếp bóp nát Ngân Nguyên Châu.
Mọi người lần lượt đi lên bắt châu, Mục Vân cũng bắt một viên Nguyên Châu đi ra, mở lòng bàn tay ra nhìn, ánh sáng màu vàng đang chớp động, trong tay hắn chính là Kim Nguyên Châu.
- Xin lỗi, chư vị, ngọc bội giao cho ta bảo quản trước.
Mục Vân nhìn Kim Nguyên Châu trong tay, nhất thời mỉm cười.
Nhìn thấy một màn này, có người phẫn hận, có người hâm mộ, có người ghen tị, nhưng nếu đã thương lượng xong, tự nhiên không ai phản đối nữa.
Cứ như vậy, Hủ Thi ngọc bội rơi vào trong tay Mục Vân, tạm thời do hắn bảo quản.
Mục Vân cầm Hủ Thi ngọc bội, lập tức cảm thấy một cỗ hắc ám ba động quỷ dị. Nếu hắn mở thi hoàng bá thể quyết, lại phối hợp với Hủ Thi ngọc bội, có lẽ có thể phát huy ra hiệu quả cực kỳ khủng bố.
Nhưng khối Hủ Thi ngọc bội này, trước mắt cũng không thuộc về hắn, hắn chỉ là người bảo quản.
Vấn đề Hủ Thi ngọc bội đã được giải quyết, mọi người tiếp tục leo lên tháp.
Quá trình leo tháp, quả thực là chém dưa thái rau, đám người Mục Vân liên thủ lại, cho dù đụng phải cường giả Đại Thánh, cũng có thể trực tiếp đánh bạo, đừng nói là thủ hộ thú bình thường.
Rất nhanh, mọi người leo lên tầng thứ mười một trăm.
Tầng thứ nhất trăm, chính là tầng trên cùng, bốn phía nơi này đều có cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ, có thể nhìn thấy xanh mây trắng bên ngoài bầu trời.
Gió lạnh từ trên cao, không ngừng thổi vào, vù vù rung động.
Thú thủ hộ tầng trên cùng, dưới sự liên thủ của đám người Mục Vân, cũng không chịu nổi một kích, trực tiếp bại lui.
Hiện tại, vấn đề đặt ở trước mặt mọi người, chỉ có một, chính là Thiên Độc Cổ Tháp sẽ thuộc về ai.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, không nói một lời, hiện tại đã đến thời khắc luận võ quyết thắng, nhưng vấn đề là, luận võ như thế nào, quyết thắng như thế nào, quy tắc như thế nào.
Mọi người đều không nói lời nào, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Long Nham, dù sao lão hồ ly này, là người có chủ ý nhiều nhất.
Long Nham chống nạng, khẽ cười nói:
- Thời khắc cuối cùng, chúng ta vẫn là vẽ một vòng tròn, trực tiếp hỗn chiến, cuối cùng có thể đứng ở trong vòng tròn, cho dù thắng lợi.
Hắn nói ra những lời này, đám người Mục Vân đều ngây ngẩn cả người.
Phải biết rằng, biện pháp hỗn chiến này, tuy rằng rất thuận tiện, nhưng đối với Long Nham cùng Thái Man Tử mà nói, phi thường bất lợi.
Bởi vì, Mục Vân, Dương Đỉnh Thiên, Lâm Tuyệt Nguyệt ba người nhất định sẽ liên thủ, trước tiên giải quyết xong Thái Man Tử, đến lúc đó, Long Nham sẽ không thể chiếm được thứ gì.
- Cái này tốt, biện pháp này rất tốt, vậy chúng ta hỗn chiến quyết thắng.
Dương Đỉnh Thiên là người đầu tiên đồng ý.
Mục Vân bất động thanh sắc, luôn cảm thấy có chút vấn đề, nhưng hắn cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
Lâm Tuyệt Nguyệt nói:
- Ta tán thành, hỗn chiến liền hỗn chiến.
- Ta không sao cả.
Đoàn Thiên Nhai nhún nhún vai, cũng tỏ vẻ tán thành.
- Được rồi.
Mục Vân gật gật đầu, nhưng hắn biết, chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, Long Nham khẳng định có lá bài chưa lộ ra.
- Lần hỗn chiến này, là cuộc chiến sinh tử, chư vị, nếu thật sự không chống đỡ nổi, xin lập tức rời khỏi vòng ngoài, miễn cho uổng công mất mạng.
Long Nham vẽ một vòng tròn, cười tủm tỉm nói.
- Không cần ngươi nhảm nhí, bắt đầu đi.
Dương Đỉnh Thiên xoa quyền xoa tay, nóng lòng muốn thử.
- Tốt, lúc châu này rơi xuống đất, chính là thời khắc chiến đấu bắt đầu! Long Nham lấy ra một khỏa Kim Nguyên Châu, ném lên trời cao, ánh mắt mọi người đều tập trung vào viên Kim Nguyên Châu.
Ba...
Kim Nguyên Châu rơi xuống đất.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu.
Thái Man Tử dẫn đầu vọt ra, rắc rắc một tiếng, liền giẫm nát Kim Nguyên Châu, hắn gầm thét, thân hình khổng lồ ngang ngược va chạm, quả thực chính là một pháo đài di động.
Hắn giơ chân lên, trực tiếp giẫm chết mấy dong binh nhàn tản trong giới, khí thế cực kỳ cuồng mãnh.
Mục Vân, Dương Đỉnh Thiên, Lâm Tuyệt Nguyệt ba người liếc nhau một cái, phi thường ăn ý, lập tức liên thủ xuất kích, tính toán giải quyết Thái Man Tử trước rồi nói sau.
Lúc trước ở tầng thứ năm mươi, bọn họ cũng đối phó Thái Man Tử như vậy.
- Ba vị tiểu hữu, còn chơi nhằm vào như vậy, không khỏi quá đáng.
Long Nham lắc đầu, bỗng nhiên nhảy lên trán Thái Man Tử, sau đó thân thể già nua của hắn, giống như một bãi bùn nhão, không ngừng hòa tan ra, trực tiếp dung nhập vào trong thân thể Thái Man Tử.
- Hợp thể?!
Nhìn thấy một màn này, đám người Mục Vân kinh hãi thất sắc.
Chỉ thấy Long Nham lúc này đã hợp thể với Thái Man Tử.
Sau khi hợp thể, trên trán Thái Man Tử mọc ra một cây sừng tê giác sắc bén, trên thân thể lông xù của hắn, cũng xuất hiện một bộ ngân tê giáp sáng bóng.
Nạng của Long Nham rơi xuống, bị Thái Man Tử nắm trong tay, cả cây gậy vặn vẹo, cuối cùng hóa thành một thanh tê cốt loan đao khủng bố.
Thái Man Tử bây giờ, đã không còn là man thú người vượn nữa, mà là một con quái vật sắt thép khủng bố, thân mặc trọng giáp, tay cầm loan đao, trên trán sinh ra một sừng, cả người bộc phát ra khí tức hung mãnh cuồng ngạo.
- Còn muốn khi dễ ta? Đám phế vật các ngươi, toàn bộ chết cho ta đi, ha ha ha...
Thái Man Tử ngửa mặt lên trời cười rộ lên, cầm tê cốt đao trong tay, điên cuồng chém lên.
Dong binh độc hành ở đây, còn có một ít đệ tử bình thường, lập tức bị Thái Man Tử chém giết.
Sắc mặt Mục Vân đột biến, lão hồ ly Long Nham kia, quả nhiên là cất giấu một lá bài tẩy, cư nhiên trực tiếp hợp thể cùng Thái Man Tử, sau khi Thái Man Tử hợp thể, chỉ có thể dùng kinh khủng để hình dung, đối mặt với quái vật sắt thép khổng lồ như vậy, Mục Vân chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông.
- Nữ nhân thối, lão tử chém chết ngươi trước.
Hai mắt Thái Man Tử thiêu đốt lửa giận, nhìn thẳng Lâm Tuyệt Nguyệt.
Sau khi hắn hợp thể với Long Nham, đầu tựa hồ linh hoạt, biết trước đối phó Lâm Tuyệt Nguyệt.
Bởi vì thủ pháp độc cổ của Lâm Tuyệt Nguyệt, thật sự quá khó chơi, cho nên trước tiên phải giết chết nàng.
Mục Vân cùng Dương Đỉnh Thiên nhìn nhau, đều đứng lên, lập tức chạy tới bảo vệ Lâm Tuyệt Nguyệt.
Bởi vì hai người đều biết, nếu Lâm Tuyệt Nguyệt chết, cục diện sẽ không thể vãn hồi.
- Cút đi!
Thái Man Tử cầm tê cốt đao, chém giết ngang trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận