Vô Thượng Thần Đế

Chương 3592: Ngọc bội phát uy (1)

Thi thể không đầu của Thái Man Tử cũng nổi lên từ bùn đầm lầy.
Thái Thản Cự Viên tộc, là chủng tộc có sinh mệnh lực ngoan cường nhất Tam Nguyên giới, nghe nói cho dù chặt đứt tay chân bọn họ, bọn họ cũng có thể rất nhanh sống lại.
Nhưng hiện tại đầu của Thái Man Tử cũng đã không còn, tự nhiên không có khả năng trọng sinh nữa.
Hiện tại Thái Man Tử đã chết, ánh mắt của Mục Vân, Dương Đỉnh Thiên, Lâm Tuyệt Nguyệt lại tập trung ở trên người Đoàn Thiên Nhai.
Đoàn Thiên Nhai, cường giả dong binh số một Tam Nguyên Giới, người hàng phục Địa Nguyên Thư.
Thân thể Đoàn Thiên Nhai gầy gò, tản mát ra khí tức âm trầm hung ác, nhưng trên tay hắn không có binh khí, chỉ thản nhiên cầm một quyển sách, điều này không hợp với khí tức của hắn.
Hắn thản nhiên vuốt ve bìa sách, mỉm cười nói:
- Đến lượt ta sao?
Mục Vân ba người không nói gì, hiện tại Thái Man Tử đã chết, tự nhiên đến phiên Đoàn Thiên Nhai.
Hô...
Trong lúc bất chợt, một tiếng gió thật lớn vang lên, chỉ thấy một vệt đao khí Bán Nguyệt Trảm, lăng không bổ xuống, giết tới Lâm Tuyệt Nguyệt.
Lâm Tuyệt Nguyệt kinh hãi thất sắc, trong lúc vội vàng, không kịp né tránh, thiếu chút nữa bị chém ra hai nửa, trong lúc nguy cấp, Lý Ngạo Tuyết kéo nàng một phen, nhưng vẫn có chút muộn, một cánh tay trái của nàng bị chặt đứt đến gốc.
Soạt...
Cánh tay trái của Lâm Tuyệt Nguyệt bị đứt, chảy ra không phải máu tươi, mà là nọc độc đen nhánh, chỗ cụt tay, bò ra từng con độc trùng cùng thi loan, phi thường khủng bố.
Nàng cư nhiên dùng thân thể huyết mạch của mình, nuôi dưỡng độc trùng, toàn bộ thân thể nàng, chỉ sợ đều bị độc trùng lấp đầy.
Mục Vân nhìn thấy một màn này, sống lưng nổi lên từng trận hàn ý, da đầu tê dại, nhìn Lâm Tuyệt Nguyệt xinh đẹp như vậy, nhưng không thể tưởng được, nàng lại điên cuồng như thế, lấy huyết mạch nội tạng làm dụng cụ, nuôi một đống độc trùng.
Nhưng so với một màn này, càng khiến người ta khiếp sợ, là người xuất đao.
Người này, cư nhiên là Thái Man Tử.
Thái Man Tử đứng lên, vẫn mặc trọng giáp, tay cầm loan đao, nhưng đầu hắn không còn, dù hắn không còn cư nhiên còn có thể sống đứng lên, đây thật sự là kinh người.
Thái Man Tử cầm loan đao, đột nhiên chém tới, loạn đao chém ba người Mục Vân.
Mục Vân ngưng thần ứng phó, liếc Lâm Tuyệt Nguyệt một cái.
Lâm Tuyệt Nguyệt bị gãy một cánh tay, nhưng trên mặt vẫn trấn định như cũ, yên lặng lấy ra cánh tay bị gãy, tiến đến chỗ đứt gãy, từng con thiết tuyến trùng bò ra, giống như dây vàng, khâu lại cánh tay bị gãy của nàng lại.
- Tam sư tỷ.
Thân hình Lý Ngạo Tuyết đang phát run, nàng tuy rằng biết độc pháp của Lâm Tuyệt Nguyệt cao minh, là đệ nhất độc nữ Tam Nguyên giới, nhưng không thể tưởng được Lâm Tuyệt Nguyệt lại hung ác như vậy, dùng thân thể của mình nuôi độc trùng, toàn bộ thân thể, không có huyết nhục tồn tại, chỉ có nọc độc và sâu.
- Chúng ta đi.
Lâm Tuyệt Nguyệt quyết định nhanh chóng, lập tức lôi kéo Lý Ngạo Tuyết, rời khỏi vòng tròn.
Hành động này của nàng là trực tiếp bỏ cuộc.
Lâm Tuyệt Nguyệt buông tha phi thường dứt khoát, không có một tia dây dưa, Mục Vân cùng Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy nàng bỏ quyền, đều kinh ngạc không thôi.
Nàng lôi kéo Lý Ngạo Tuyết, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống đất, triệt để rời đi.
Mà Mục Vân cùng Dương Đỉnh Thiên, còn đang tránh né ở dưới loạn đao của Thái Man Tử.
Thái Man Tử trước sau như một là bộ dáng hét lớn, nhưng hiện tại, đầu hắn không còn, cũng không cách nào ầm ĩ nữa.
Im lặng.
Im lặng trầm mặc.
Trong lúc trầm mặc, Thái Man Tử chém ra một đao, mỗi một đao đều mang theo phẫn nộ cùng cừu hận cực lớn.
Tuy Mục Vân không nghe được tiếng gầm gừ của Thái Man Tử, nhưng từ bên trong đao pháp của hắn, tựa hồ cũng nghe được tiếng kêu giận dữ chấn thiên, tràn ngập oán khí cùng lửa giận.
Rắc rắc phần phật...
Đúng lúc này, đầu Thái Man Tử một lần nữa mọc ra.
Đây không phải là đầu của người vượn, mà là bộ dáng Long Tê tộc, mặt mày rất giống Long Nham, nhưng trẻ tuổi hơn rất nhiều.
- Ha ha ha, các ngươi muốn giết ta, ta có hai cái mạng, không dễ dàng chết như vậy đâu.
Thái Man Tử cười rộ lên, thì ra sau khi hắn và Long Nham hợp thể, có được hai cái mạng, cho dù bị giết chết một lần, đều có thể sống lại.
Dương Đỉnh Thiên biến sắc, lấy ra trận đồ, muốn lần nữa mở ra Chiểu Trạch Tử Trận.
- Bán Nguyệt Trảm.
Thái Man Tử nhanh tay lẹ mắt, một đao giận dữ chém xuống.
Đao mang chói mắt, trực tiếp chém bay Dương Đỉnh Thiên. Dương Đỉnh Thiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời bị trọng thương, hắn muốn đứng lên, nhưng đột nhiên phát hiện, sàn nhà rất nóng, còn lưu động nham thạch nóng chảy.
Nham thạch nóng bỏng, không ngừng chảy xuôi, hắn bất ngờ không kịp đề phòng, bị nham thạch nóng chảy tập kích, cả người nóng bỏng một tầng da.
- Ôi chao, nóng quá, nóng quá!
Dương Đỉnh Thiên kêu to, định thần vừa nhìn, chỉ thấy nham thạch nóng chảy ra từ một quyển sách.
Địa Nguyên thư.
Đoàn Thiên Nhai mở Địa Nguyên thư ra.
Địa Nguyên thư của hắn, trước đó hợp lại, nhưng hiện tại, đã mở ra.
Địa Nguyên thư hoàn chỉnh, có mười tám trang giấy, đại biểu cho địa khôn thập bát thế.
Đoàn Thiên Nhai chỉ hàng phục một trang giấy, Địa Nguyên thư của hắn, chỉ có một tờ giấy mỏng, trên giấy viết hai chữ ‘Dung nham’.
Địa Nguyên thư có địa khôn thập bát thế, bao gồm sa mạc, thảo nguyên, biển cả, dung nham vân vân, tổng cộng mười tám loại địa mạo, mà một trang giấy này của Đoạn Thiên Nhai, chính là ‘dung nham’, có thể tiến hóa ra nham thạch nóng chảy.
Đoàn Thiên Nhai đứng trên một khối nham thạch đỏ thẫm, từng sợi nham thạch nóng chảy ra từ trong sách của hắn, trong khoảnh khắc đã bao phủ toàn bộ gian phòng tầng trên cùng.
Gió lạnh ngoài cửa sổ không ngừng thổi vào, dưới gió lạnh thổi qua, nham thạch nóng bỏng xuy xuy vang lên, bốc lên khói trắng.
- Thiên Độc Cổ Tháp là của ta, các ngươi đi đi thôi.
Đoạn Thiên Nhai giọng điệu lạnh lẽo, ánh mắt hắn chỉ nhìn Địa Nguyên Thư, trên trang sách chỉ có hai chữ ‘Dung nham’, nhưng hắn ngưng thần nhìn, giống như đang đọc điển tịch thâm ảo nhất trong thiên địa, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn ra bên ngoài.
Soạt...
Một đầu dung nham cự ma xuất hiện từ trong nham thạch nóng chảy, thân hình cao chừng mười thước, so với Thái Man Tử còn khổng lồ hơn, cả người thiêu đốt hỏa diễm, toàn bộ thân thể chính là nham thạch cấu tạo mà thành, chảy xuôi nham thạch nóng chảy, sát khí đằng đằng.
Ầm...
Dung nham cự ma hung hăng vung quyền, đánh tới Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên chật vật lui ra, nhưng chung quanh toàn bộ là nham thạch nóng chảy, thật sự không thể lui.
- Một đám người điên, các ngươi thắng.
Dương Đỉnh Thiên tức giận hừ một tiếng, hiện tại cục diện này, đã không tới phiên hắn nói chuyện, hắn đành phải phi thân rời đi, trực tiếp từ ngoài cửa sổ nhảy xuống, cũng bỏ quyền rời đi.
Hiện tại trong vòng chiến, chỉ còn lại mục Vân, Thái Man Tử, Đoàn Thiên Nhai ba người.
Dưới thân hình khổng lồ của Thái Man Tử và Dung Nham Cự Ma, Mục Vân giống như như con kiến hôi nhỏ bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận