Vô Thượng Thần Đế

Chương 3598: Gương vỡ lại lành (2)

- Dương Đỉnh Thiên, ngươi muốn chạy đi đâu?
Ánh mắt Mục Vân đầy lạnh lẽo, bảy thanh phi kiếm quang mang lóng lánh, giống như cầu vồng.
- Mục Vân, ngươi chờ đó cho ta!
Dương Đỉnh Thiên cắn răng:
- Cửu đỉnh thương nghiệp của ta, đã thu mua được một trang Địa Nguyên Thư, ngươi chờ cho ta, chờ ta luyện hóa Địa Nguyên thư, chính là tử kỳ của ngươi!
- Địa Nguyên thư?
Mục Vân hơi cả kinh, Địa Nguyên thư có mười tám trang, hắn hiện tại chỉ có một trang, mà Dương Đỉnh Thiên nói, Cửu Đỉnh thương nghiệp của hắn cũng có một trang.
- Kiếm Nhất, giết!
Mục Vân không do dự, lập tức vung kiếm giết ra, xích kiếm lăng không gào thét, chém thẳng vào đầu Dương Đỉnh Thiên.
Thả hổ về núi, hậu hoạn vô cùng.
Nếu bị Dương Đỉnh Thiên luyện hóa Địa Nguyên Thư, vậy thì không dễ giết, cho nên, hiện tại nhất định phải giết chết Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên quay đầu nhìn, thấy kiếm quang đánh tới, chỉ cả kinh đầu đầy mồ hôi, với thực lực hiện tại của hắn, tuyệt đối không cách nào chống lại Mục Vân.
- Thiên Nguyên Kính!
Trong lúc nguy cấp, Dương Đỉnh Thiên lập tức xuất ra nửa mảnh Thiên Nguyên Kính.
Đinh...
Một kiếm của Mục Vân rơi vào Thiên Nguyên Kính, nhưng Dương Đỉnh Thiên cũng tránh thoát kiếm khí, nhanh chóng chạy mất, rất nhanh biến mất vô tung.
- Đáng tiếc.
Mục Vân tiếc hận một trận, không thể tưởng được Dương Đỉnh Thiên quyết đoán như vậy, vì chạy trốn, ngay cả Thiên Nguyên Kính cũng không cần.
Đã như vậy, hắn cũng không khách khí, đem nửa mảnh Thiên Nguyên Kính kia cũng thu.
Kể từ đó, hai mảnh Thiên Nguyên Kính đều nằm trong tay Mục Vân.
Bên kia, Thái Man Tử cũng chạy trốn như điên.
- Tiền bối, tại sao chúng ta phải chạy trốn?
- Đồ ngốc! Không chạy, ngươi muốn chết à?
- Ta cảm thấy ta có thể thắng, ta là cao thủ đại vị cảnh, ta không chạy!
- Thắng cái rắm! Chút đầu óc này của ngươi, chỉ biết dùng vũ lực, đại vị cảnh thì có ích lợi gì! Nhanh chạy cho ta, trở về, trở về Thái Giáp thành, ta muốn mở ra Ma Huyết Trì, để cho ngươi nhập ma, trùng kích cực vị cảnh, đến lúc đó, chúng ta lại báo thù!
Dưới sự thúc giục của Long Nham, Thái Man Tử rất nhanh đã bỏ chạy.
Mục Vân cũng không đuổi theo, lấy hai phiến Thiên Nguyên Kính ra, hợp thành một thể.
Thiên Nguyên Kính phân liệt lâu như vậy, đến giờ khắc này, rốt cục kính vỡ lại lành.
Sau khi Thiên Nguyên Kính khôi phục, một cỗ tinh mang rực rỡ, phóng lên trời, tản mát ra từng trận khí tức hoành tráng.
Trên chín tầng trời truyền đến tiếng thiên đạo ngâm xướng, chấn động lòng người, làm cho người ta kính sợ.
Từng luồng bí pháp thiên đạo chảy xuôi qua đầu Mục Vân, sau đó khắc sâu xuống.
- Thiên đạo thất pháp - tổn, bổ, sinh, sát, dưỡng, diệt, chiêu.
- Thiên Hành Kiện, quân tử tự cường không thôi.
- Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ.
......
Từng luồng bí pháp chảy qua trong đầu Mục Vân, hắn yên lặng cảm ngộ.
Địa Nguyên thư có địa khôn thập bát thế, mà Thiên Nguyên Kính, thì có Thiên Đạo thất pháp.
Thiên đạo thất pháp này, chính là tổn hại, bổ, sinh, giết, dưỡng, diệt, chiêu.
Thiên Đạo Thất Pháp là nguyên tắc cơ bản nhất để thiên đạo vận chuyển.
Mục Vân quen thuộc nhất chính là Chiêu.
Chiêu, tỏ rõ.
Thiên đạo ở trên, có thể biểu hiện tâm ma, dưới ánh sáng của Thiên Nguyên kính chiếu rọi, có thể chiếu ra tâm ma của địch nhân, còn có thể sử dụng chiếu yêu kính, chiếu ra nguyên hình của địch nhân.
Đây là đạo trời sáng tỏ, không có chỗ che giấu.
- Thiên Nguyên kính hoàn chỉnh, thì ra lợi hại như vậy.
Mục Vân chấn động, lúc trước cầm nửa mảnh Thiên Nguyên Kính, tuy rằng dễ dùng, nhưng cũng không có cảm giác lợi hại bao nhiêu, nhưng hiện tại gương vỡ lại lành, Mục Vân cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Thiên Nguyên Kính này, không hổ là một trong tam nguyên chí bảo, Thiên Đạo thất pháp, ảo diệu vô cùng, lấy ngộ tính của Mục Vân, cũng chỉ nắm giữ một chút da lông, Thiên Đạo áo nghĩa chân chính, còn chưa lĩnh ngộ.
Hắn cẩn thận thu lại Thiên Nguyên Kính, sau đó rời đi.
Chờ Mục Vân chạy tới đường hầm không gian, lại phát hiện có một người đang chờ hắn.
Người này rất mặc áo vải, chân đạp giày cỏ, khuôn mặt hàm hậu hiền lành, khóe miệng mang theo nụ cười, bên hông treo một cây sáo xương.
Thấy Mục Vân đến, hắn hình như nhìn thấy lão bằng hữu, nói:
- Mục Vân a Mục Vân, ngươi rốt cục đến, ta chờ ngươi thật lâu, bằng hữu.
- Ôn Hoàng Tô Diêm, là ngươi!
Mục Vân biến sắc, người này chính là Ôn Hoàng Tô Diêm.
Hắn hiện tại có thể gọi thẳng tên Ôn Hoàng Tô Diêm, không còn sợ nguyền rủa trừng phạt nữa, bởi vì, hắn có một khối Thiên Nguyên kính hộ thể, nguyền rủa bình thường không thương tổn được hắn.
- Ngươi không phải là bản thể, ngươi là một hóa thân.
Mục Vân ánh mắt độc ác, liếc mắt một cái liền nhìn ra, ôn hoàng Tô Diêm trước mắt, cũng không phải bản thể, mà là một thân ngoại hóa thân.
- Đúng vậy, Thi Phi Huyên tiểu thư nói mệt, nói nơi này không vui, ta hộ tống nàng trở về.
Ôn Hoàng Tô Diêm cũng không giấu diếm, trực tiếp nói thật.
Mục Vân bật cười, vị thiên kim đại tiểu thư này vẫn tùy hứng như vậy.
- Tuy rằng ta chỉ là một cỗ hóa thân, nhưng muốn giết ngươi cũng đủ rồi.
Ôn Hoàng Tô Diêm mỉm cười.
- Tại sao ngươi không cướp cổ tháp?
Mục Vân rất tò mò, nếu ôn hoàng Tô Diêm tham chiến, hươu chết vào tay ai, còn không biết.
- Ta lười đi, ta không muốn gặp người kia.
Nói đến đây, ôn hoàng Tô Diêm tươi cười biến mất, lộ ra một cỗ thần sắc phức tạp, hắn tựa hồ không muốn gặp Tai Nạn Thiên Tôn, cho nên ngay cả leo tháp cũng không đi.
- Dù sao cũng giống như vậy, giết ngươi, Thiên Độc Cổ Tháp cũng là của ta.
Ôn Hoàng Tô Diêm lại nở nụ cười, bỗng nhiên ra tay, một chưởng hướng Mục Vân đánh tới.
Hắn không hề có dấu hiệu, cứ như vậy đột nhiên ra tay, quả thực là nhanh như thiểm điện, cả người nghiền nát hư không, thuấn sát mà đến, trong nháy mắt đã giết tới trước mặt Mục Vân, bàn tay sắc bén, hướng cổ Mục Vân chộp tới.
Mục Vân chân đạp giày Lưu Tinh, nghiêng người né tránh, né tránh ôn hoàng Tô Diêm tập kích.
Nhưng cánh tay ôn hoàng Tô Diêm, đột nhiên ‘rầm rầm’ một tiếng, xương cư nhiên trong nháy mắt gãy đi, bàn tay bởi vì lực lượng gãy xương, đột nhiên trở tay vỗ một cái, hung hăng vỗ lên mặt Mục Vân.
Lần này đột nhiên nổi lên biến cố, mặc cho ai cũng không ngờ tới.
Ôn Hoàng Tô Diêm giống như không phải người, mà là một con quái vật, cánh tay nói bẻ gãy liền bẻ gãy, cả cánh tay giống như như độc xà, có thể vặn vẹo tự nhiên.
Mục Vân muốn tránh né, cũng không kịp, một chưởng này của ôn hoàng Tô Diêm, mang theo khí tức nguyền rủa cùng ôn dịch nồng đậm, nếu như bị hắn một cái tát vỗ trúng, Mục Vân tất phải chết không thể nghi ngờ.
- Kiếm Thất, định!
Trong lúc nguy cấp, Mục Vân sử dụng tử kiếm, một cỗ tử quang mờ mịt tràn ngập ra, rơi vào trên người Ôn Hoàng Tô Diêm.
Thất Tinh kiếm tráp, Tử kiếm chủ định, một kiếm này phóng thích ra, có thể định thân địch nhân một giây.
Mà khí tức của Ôn Hoàng Tô Diêm, thật sự quá cường đại, đừng nói một giây, ngay cả nửa giây cũng không có.
Bất quá may mắn, hắn thủy chung bị định thân trong nháy mắt, động tác chậm chạp một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận