Vô Thượng Thần Đế

Chương 3599: Chém giết hóa thân của Tô Diêm (1)

Chính trong nháy mắt chậm chạp như vậy, Mục Vân đã rút lui, né tránh một kích trí mạng.
Hắn chạy thoát trong chỗ chết, sống lưng ra một thân đầy mồ hôi lạnh, chỉ vừa mới giao phong, thiếu chút nữa bị người tát chết, ôn hoàng Tô Diêm này, thật sự là quái vật.
Mục Vân không dám khinh thường, lập tức xuất ra Thiên Nguyên Kính.
- Thiên đạo thất pháp, sinh sôi không ngừng.
Mục Vân khẽ quát một tiếng, mở ra bí pháp sinh mệnh của Thiên Nguyên Kính, dưới sự chiếu rọi của Thiên Nguyên Kính, hắn có thêm một cái mạng.
Mục Vân bây giờ, có hai cái mạng, cho dù hắn bị người chém đứt đầu, cũng còn có một cái mạng có thể dùng được.
Đây chính là sự lợi hại của Thiên Nguyên Kính.
Thiên đạo thất pháp, tổn bổ sinh sát dưỡng diệt chiêu, một chữ ‘sinh’, đại biểu cho sinh mệnh bí pháp, một khi mở ra, có thể nhiều ra một cái mạng, sẽ không dễ dàng chết đi.
- Bí pháp sinh mệnh? Không tệ, không tệ, ngươi bây giờ có hai mạng, ta giết ngươi tốn chút công phu.
Ôn Hoàng Tô Diêm thấy được Thiên Nguyên Kính, ánh mắt xẹt qua một tia tham lam, thiên đạo thất pháp huyền bí, hắn đương nhiên rõ ràng.
Mục Vân nhìn Thiên Nguyên Kính, trong gương phản chiếu bộ dáng ôn hoàng Tô Diêm, không phải hình người, mà là một sợi tóc.
Thiên Nguyên Kính còn có thể dùng làm kính chiếu yêu, hiện tại Mục Vân vừa chiếu, đã thấy được chân thân ôn hoàng Tô Diêm, là một sợi tóc.
Nhưng cái tóc này, to như mãng xà, không ngừng vặn vẹo biến dạng, trên tóc quấn quanh rất nhiều giòi cùng độc thủy, còn có âm hồn cùng lệ khí vô cùng, bao phủ trên mái tóc này, làm cho người ta nhìn thoáng qua, đã cảm thấy toàn thân đầy hàn ý.
- Quái vật, quái vật...
Cả người Mục Vân chấn động, ôn hoàng Tô Diêm này quả thực là quái vật.
Sưu...
Ôn Hoàng Tô Diêm lại lần nữa ra tay, một quyền đánh tới đầu Mục Vân.
Mục Vân hết sức chăm chú, đang muốn đối phó, nhưng bỗng nhiên, cột sống ôn hoàng Tô Diêm bị gãy, thân thể hắn, giống như là con rối gỗ đột nhiên bị người ta bẻ gãy, nắm đấm vốn nện về phía khuôn mặt Mục Vân, đột nhiên thay đổi quỹ tích, đánh về phía trái tim Mục Vân.
Lần này tập kích, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Mục Vân tê dại cả da đầu, cường địch hắn từng gặp qua, không biết có bao nhiêu, nhưng quỷ dị như Ôn Hoàng Tô Diêm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cả cột sống Ôn Hoàng Tô Diêm đều bị gãy, giống như một con rối gỗ đứt gãy, một quyền này góc độ phi thường xảo quyệt, vô luận như thế nào cũng không ngăn được.
Mục Vân cũng không có biện pháp chống đỡ, chỉ có thể mở ra Đại Thánh Kim Thân.
Ù ù...
Trên người Mục Vân, kim quang nở rộ, đại thánh kim thân trong nháy mắt mở ra.
Phanh...
Ôn Hoàng Tô Diêm đánh tới một quyền, kim thân vỡ tan, Mục Vân lui về phía sau ba bước, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ một quyền. Ôn Hoàng Tô Diêm chỉ ra một quyền, đã đánh nát đại thánh kim thân.
Mục Vân hít một hơi khí lạnh, đứng vững gót chân, cúi đầu nhìn, chỉ thấy toàn bộ đại thánh kim thân đã hoàn toàn vỡ tan, mất đi hào quang.
Ôn hoàng Tô Diêm này, thật sự quá lợi hại, hơn nữa tay của hắn, mang theo Ách Nan cùng ôn dịch, loại nguyền rủa này mãnh liệt côngkích, ngay cả Đại Thánh Kim thân cũng ngăn không được.
- Thiên Độc Cổ Tháp, trấn.
Trong lúc nguy cấp, Mục Vân xuất ra Thiên Độc Cổ Tháp, hướng Ôn Hoàng Tô Diêm trấn áp mà đi.
Cả cổ tháp không ngừng lớn lên, cuối cùng biến thành cao hơn mười trượng, lăng không trấn áp tới, hung hăng hướng tới Ôn Hoàng Tô Diêm.
Thiên Độc Cổ Tháp này là chí bảo tà đạo, có khí tức của Thiên Tôn, mà Ôn Hoàng Tô Diêm, chỉ là một sợi tóc của Thiên Tôn, theo lý thuyết, hắn không cách nào chống lại Thiên Độc Cổ Tháp.
Nhưng hiện tại, sắc mặt ôn hoàng Tô Diêm trấn định, nhìn Thiên Độc cổ tháp đập tới, hắn cười lạnh nói:
- Thiên Độc cổ tháp, tà đạo chí bảo, tà đạo cửu biến áo nghĩa, ngươi lĩnh ngộ bao nhiêu?
- Tà đạo cửu biến?
Mục Vân ngẩn người, hắn vừa mới luyện hóa Thiên Độc cổ tháp, có rất nhiều bí mật còn chưa tìm hiểu, cái gì tà đạo cửu biến, hắn ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Phanh...
Ôn Hoàng Tô Diêm vung ra một quyền, trên quyền phong nổ lên một cỗ sương mù màu xám đen, bên trong sương mù này, bộc phát ra khí tức ôn dịch kịch liệt, hoa cỏ cây cối trong phạm vi mười dặm, bị ôn dịch tập kích, trong nháy mắt héo úa, mất đi sinh cơ.
Thiên Độc cổ tháp trấn áp xuống, bị nắm đấm ôn hoàng Tô Diêm đánh mạnh, cả cổ tháp bị đánh bay, phát ra tiếng rên rỉ ô ô.
Mục Vân cùng Thiên Độc Cổ Tháp huyết mạch tương liên, cũng bị liên lụy, khí huyết trong cơ thể bốc lên, thiếu chút nữa muốn hộc máu.
- Ha ha ha, tà đạo cửu biến, ngươi ngay cả tinh sát biến đơn giản nhất cũng không có lĩnh ngộ, như vậy còn muốn đấu với ta, không khỏi quá ngây thơ đi.
Ôn Hoàng Tô Diêm lắc đầu, đột nhiên hướng Mục Vân bay tới, nắm đấm hung hăng đập đến, khí tức ôn dịch cuồng bạo lan tràn.
Bộ dáng hiện tại của hắn rất cổ quái, cột sống bị gãy toàn bộ, thắt lưng uốn cong, xương cốt gãy cánh tay phải treo xuống, cả người thoạt nhìn giống như như một loài chân đốt cổ quái.
Hắn cơ hồ giống như con ngựa nhảy ra ngoài, cánh tay vung lên, nắm đấm đã theo đó đập về phía khuôn mặt Mục Vân.
- Địa Nguyên thư, mở!
Mục Vân quát to một tiếng, trực tiếp mở Địa Nguyên thư ra, từng luồng nham thạch nóng bỏng từ trong trang sách bạo dũng mà ra, chung quanh mặt đất chấn động, toát ra một khối nham thạch màu đỏ thẫm, nham thạch nóng chảy xuôi trong khe núi cự nham.
Trong nháy mắt, chung quanh đã biến thành thế giới dung nham nóng chảy, nham thạch nóng chảy nóng rực, không ngừng trùng kích khí tức ôn dịch của Ôn Hoàng Tô Diêm.
- Địa Nguyên thư? Ngươi lấy Địa Nguyên thư từ đâu ra?
Đôi mắt Ôn Hoàng Tô Diêm xẹt qua hàn quang, một trang nguyên thư này của Mục Vân, ngược lại ngoài dự liệu của hắn.
Nếu như là trang sách bình thường còn chưa tính, hết lần này tới lần khác một trang sách này, viết hai chữ ‘dung nham’, có thể chế tạo thế giới dung nham, khí tức ôn dịch của hắn, bị dung nham trấn áp xuống, không có bất kỳ ôn dịch nào có thể sinh tồn trong nham thạch nóng chảy.
Mục Vân thở phào nhẹ nhõm, một vật khắc một vật, một trang Địa Nguyên thư này, vừa vặn khắc chế ôn hoàng Tô Diêm, không có ôn dịch nào có thể ngăn cản nham thạch nóng chảy trùng kích.
- Đáng tiếc, Địa Nguyên thư ngươi chỉ có một trang giấy, không ngăn được ta.
Ôn Hoàng Tô Diêm trấn định lại, thấy rõ ràng chi tiết của Mục Vân, tuy Mục Vân cầm Địa Nguyên thư trong tay, nhưng chỉ có một trang giấy, không đáng sợ.
Chân Ôn Hoàng Tô Diêm đạp một cái, khơi dậy nham thạch nóng chảy ngập trời, cả người hắn mượn lực bắn ra, nắm đấm mãnh liệt đánh vào lồng ngực Mục Vân.
Mục Vân xuất ra thất tinh kiếm tráp, ngón tay búng ra, Xích Kiếm giết ra, chém thẳng bàn tay Ôn Hoàng Tô Diêm.
Phanh tiếp theo, Ôn Hoàng Tô Diêm giết tới, nhưng trong lúc bất chợt, cổ hắn ‘răng rắc một tiếng, gãy xương cổ kéo dài, cổ giống như biến thành độc xà vặn vẹo, đầu cũng theo đó quăng ra ngoài, mạnh mẽ vòng ra phía sau Mục Vân, một ngụm cắn tới gáy Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận