Vô Thượng Thần Đế

Chương 3600: Chém giết hóa thân của Tô Diêm (2)

Lần này cũng là biến cố đột nhiên, nhưng Mục Vân sớm đã có phòng bị, một thanh kiếm màu cam bay ra, Ôn Hoàng Tô Diêm há mồm cắn tới, vừa vặn cắn được lưỡi kiếm sắc bén.
- A!
Ôn Hoàng Tô Diêm phát ra một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, miệng đầy máu tươi, thiếu chút nữa ngay cả đầu lưỡi cũng đứt đoạn.
Hắn lui vài bước, cước bộ lảo đảo, thiếu chút nữa muốn ngã vào trong dung nham.
- Ta bị ngươi đánh lén hai lần, đây là lần thứ ba, cho dù ta có ngu xuẩn đến đâu, cũng không có khả năng trúng chiêu nữa.
Ánh mắt Mục Vân đầy bình tĩnh, hắn đã thăm dò rõ ràng cách thức của Ôn Hoàng Tô Diêm, chính là không ngừng vặn vẹo xương cốt thân thể, sau đó từ góc độ cực kỳ xảo quyệt, triển khai đánh lén không thể tưởng tượng nổi, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Muốn phá giải loại đánh lén này, kỳ thật cũng không khó khăn, chỉ cần sớm chuẩn bị tốt, sẽ không xảy ra chuyện.
Hiện tại Ôn Hoàng Tô Diêm, ngay cả xương cổ cũng gãy, đầu nghiêng sang một bên, dán lên vai, giống như tùy thời đều có thể rơi xuống, thoạt nhìn quỷ dị mà khủng bố.
Miệng hắn đầy máu tươi, hướng về phía Mục Vân nứt miệng cười, nói:
- Hình như ta đánh giá thấp ngươi, nhưng không sao cả, ngươi vẫn phải chết, đừng giãy dụa vô ích.
Hắn dứt lời, mặt đất dưới chân bỗng nhiên tràn ra số lượng lớn bùn đất ướt át, che dấu toàn bộ nham thạch nóng chảy.
Nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống, thổi ra gió ẩm ướt, chung quanh nhanh chóng mọc ra các loại hoa cỏ cây cối vặn vẹo quái đản, mặt đất biến thành đầm lầy, mắt nhìn thấy, chính là bộ dáng đầm lầy.
- Nói ra cũng thật trùng hợp, ta cũng có một trang Địa Nguyên Thư.
Ôn Hoàng Tô Diêm mỉm cười, xuất ra một trang giấy tối tăm, trên giấy viết hai chữ: - Đầm lầy.
Một trang giấy này của hắn, dĩ nhiên cũng là Địa Nguyên thư, thuộc về địa mạo đầm lầy.
Đầm lầy vừa ra, thế giới dung nham Mục Vân chế tạo ra, trong nháy mắt sẽ biến mất.
Mà thân thể Mục Vân, lập tức lâm vào trong bùn đầm lầy, hắn giãy dụa muốn bò lên, nhưng càng giãy dụa, càng lún sâu vào trong bùn.
Trong chớp mắt, bùn đã lan đến ngực hắn.
- Không tốt!
Sắc mặt Mục Vân đại biến, hoàn toàn không nghĩ tới Ôn Hoàng Tô Diêm cũng có một trang Địa Nguyên thư, hơn nữa còn là địa mạo đầm lầy.
Chiểu Trạch tử trận của Dương Đỉnh Thiên so với Địa Nguyên Thư thế giới đầm lầy này, quả thực chính là chê cười.
Hiện tại Mục Vân chân chính cảm nhận được sự khủng bố của đầm lầy, vô luận hắn cố gắng như thế nào, giãy dụa như thế nào, đều vô ích, thân thể không ngừng lún xuống, không ngừng trầm luân, bùn đất đã che dấu đến miệng mũi hắn, sắp cắn nuốt hết hắn.
- Ta giết người cho tới bây giờ đều tay không, ngươi có thể bức đến ta sử dụng pháp bảo, cũng coi như lợi hại.
Ôn Hoàng Tô Diêm đi tới trước mặt Mục Vân, cười nói:
- Trong thế giới đầm lầy của Địa Nguyên Thư, ngươi cho dù có mười cái mạng, cũng không đủ chết.
Đích xác, nếu đầm lầy lầy cắn nuốt Mục Vân, đừng nói hai cái mạng, hắn cho dù có mười cái mạng, cũng không đủ chết.
- Muốn giết ta? Không phải là dễ dàng như vậy!
Mục Vân hét lớn một tiếng, đột nhiên xuất ra Hủ Thi ngọc bội, một cỗ khí tức mục nát hung mãnh, cuồn cuộn lan tràn ra.
- Di, đây là Hủ Thi ngọc bội của Thực Thi Thú tộc, một trong bảy đồ trang sức thượng cổ, ngươi lấy từ đâu ra?
Ôn Hoàng Tô Diêm kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy khí tức mục nát cuồn cuộn, như thủy triều lan tràn ra ngoài, ngay cả bùn trong đầm lầy, dưới hơi thở mục nát bao phủ, cũng mất đi hơi nước, biến thành một bãi bụi bặm cùng cát đất, thực vật chung quanh cũng trực tiếp khô héo úa lụn bại.
Bùn phù sa bên cạnh Mục Vân, toàn bộ đã bị ăn mòn, biến thành bụi bặm, thân thể hắn vừa động, lập tức giãy ra từ trong bụi bặm.
- Nhất kiếp phong, Hắc Long phong tai.
Mục Vân vừa xuất hiện, lập tức phản kích, bảy thanh phi kiếm nhảy múa trên không, phát ra từng trận khí tức phong bạo khủng bố.
- Là Thất Kiếp Trảm Long Quyết của Ngọc Thiềm Trai.
Ôn Hoàng Tô Diêm hoàn toàn khiếp sợ, thủ đoạn của Mục Vân tầng tầng lớp lớp, quả thực làm cho người ta hoa cả mắt.
Một chiêu Hắc Long Phong Tai này, là chiêu đầu tiên của Thất Kiếp Trảm Long Quyết.
Thất Kiếp Trảm Long Quyết, thánh quyết cấp bậc thượng cổ, đồng thời tồn tại cùng với Tai Nạn Thiên Tôn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Mục Vân cư nhiên cũng biết.
Phong bạo đầy trời, từ đó sinh ra, từng cơn lốc xoáy màu đen, mang theo khí thế kinh thiên động địa, hướng hắn cuốn tới.
Thế giới đầm lầy do Địa Nguyên Thư chế tạo ra đã bị Hắc Long phong tai phá hủy, cuồn cuộn phong bạo ngay cả mặt đất cũng lật tung, thanh uy cực kỳ dọa người.
Tí tách tí tách.
Trời mưa.
Ôn Hoàng Tô Diêm nhìn thấy trong vòi rồng, xen lẫn một chút mưa.
Những thứ mưa này, trong suốt mát mẻ, lộ ra khí tức tinh khiết, giống như có thể rửa sạch hết thảy ôn dịch cùng lệ khí trên thế gian.
- Huyền Băng Thủy!
Ôn Hoàng Tô Diêm hô to, cả người đều ngây dại.
Mục Vân lại đưa cho hắn một phần đại lễ, trực tiếp lấy ra Huyền Băng Thủy, trộn lẫn trong phong bạo.
Huyền Băng Thủy có hiệu quả tẩy rửa lệ khí, đối phó ôn hoàng Tô Diêm loại quái vật này, phi thường thực dụng.
Xuy xuy...
Khi gió chưa đến, mưa đến trước.
Từng giọt Huyền Băng thủy rơi vào trên thân thể Ôn Hoàng Tô Diêm, thật giống như nước lạnh rơi trên thiết nóng, phát ra tiếng xuy xuy.
Ôn Hoàng Tô Diêm cắn răng, thân thể lập tức trở nên lở loét, không ngừng toát ra khói trắng.
Phanh phanh pháp, lốc xoáy ngập trời rất nhanh ập đến, cả người hắn bị bão táp xé rách, tay chân đều bị xé nát, thân thể cũng bị xé nát, hóa thành huyết nhục phiêu vũ đầy trời.
- Ha ha ha, Mục Vân, ngươi chờ cho ta, chờ chân thân ta thật sự đến, chính là tử kỳ của ngươi.
Ôn Hoàng Tô Diêm chỉ còn lại một cái đầu, hắn phát ra tiếng gầm gừ hung lệ, chấn động lòng người.
Bùm bùm...
Đợi đến khi bão táp đầy trời tản đi, đầu ôn hoàng Tô Diêm rơi xuống đất, chết không nhắm mắt.
Mục Vân thở phào nhẹ nhõm, rốt cục giết chết tên quái vật này, tuy chỉ là một cỗ hóa thân, nhưng trải qua trận chiến này, Mục Vân đã thăm dò rõ ràng cách thức của Ôn Hoàng Tô Diêm, về sau cho dù đụng phải chân thân, hắn cũng sẽ không sợ hãi.
Chiến đấu chấm dứt, hoàn cảnh chung quanh, một mảnh hỗn độn, đã trở thành phế tích.
Mặt đất trôi nổi một trang giấy viết hai từ ‘đầm lầy’.
Trong lòng Mục Vân vui vẻ, một trang giấy này, cũng là Địa Nguyên thư, đại biểu cho địa mạo đầm lầy.
Hắn đi qua, muốn nhặt giấy lên.
Nhưng trong lúc bất chợt, đầu Ôn Hoàng Tô Diêm lại nảy lên, hai mắt mở to, trong mắt đều là thần sắc âm ngoan cùng độc ác, sau đó há to miệng, lộ ra hai hàng răng trắng, răng rắc một tiếng, hung hăng cắn lên cổ Mục Vân.
Hắn lần này đột nhiên cắn người, mặc cho ai cũng không nghĩ tới.
Mục Vân cũng không có bất kỳ phòng bị gì, hắn cho rằng Ôn Hoàng Tô Diêm đã chết, nhưng không nghĩ tới, cư nhiên còn có thể sắp chết phản công, hung hăng cắn hắn một cái.
- Xong rồi!
Hai mắt Mục Vân tối sầm, lập tức ngã xuống đất mất mạng. Ôn Hoàng Tô Diêm cắn một cái, ẩn chứa khí tức ôn dịch kịch liệt, chỉ một kích, đã cắn chết hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận