Vô Thượng Thần Đế

Chương 360: Gặp Lại Mặc Dương

Vạn Quỷ Phủ Quật ngoài ý muốn xuất hiện cung điện, toàn bộ Trung Châu đại lục nhất định sẽ đi tới, đến lúc đó tuyệt đối là một trận đại hỗn chiến hiếm thấy.
Chỉ là điểm này, Mục Vân cũng không lo lắng, dù sao bảo bối cũng đã bị hắn lấy xong, những người kia đi vào trong đó cũng chỉ là chịu chết thôi.
Một chuyện khác chính là, hiện tại Mặc Dương, Vân Môn!
Nghe tên, Mục Vân đã biết, hảo đồ đệ này của mình, ba năm này làm cái gì.
- Ở phía đông Đông Vân thành, chính là thuộc về dưới tay Tam Cực điện, đoạt tới cũng sẽ bị người tiết chế, còn không bằng tự mình kiến tạo thế lực thoải mái hơn.
Mục Vân chép miệng một cái, lẩm bẩm.
Nửa đêm, giữa bầu trời, một đạo hắc ảnh vạch phá bầu trời đêm, rơi xuống trên nóc nhà, bốn mắt nhìn về phương xa, một bóng người lẩm bẩm một tiếng:
- Vân Môn, hẳn là tại phía bắc!
Người mở miệng chính là Mục Vân, sau khi quen thuộc Đông Vân thành, Mục Vân đã hạ quyết tâm, trước thu Đông Vân thành vào trong tay rồi lại nói.
Hắn hiện tại mới tới Trung Châu, chưa quen thuộc nơi này quá nhiều, cần một bước tìm tòi.
Mà lại khẩn yếu nhất một chút, hiện tại tất cả mọi người cho là có lẽ hắn vẫn còn bị vây ở trong Vạn Quỷ Phủ Quật kia, mà không ai biết, hắn đã sớm mang theo bảo bối ra ngoài tiêu dao khoái hoạt.
- Hả?
Chỉ là, vừa đến cách Vân Môn một con đường, Mục Vân đã nghe được một loạt tiếng đánh nhau.
- Thạch lão tam, các ngươi can đảm dám xuất thủ đối với Vân Môn ta, không sợ môn chủ chúng ta một kiếm bổ ngươi thành hai nửa sao?
Một âm thanh tức giận vang lên, hiển nhiên là âm thanh của một nữ tử.
- Hắc hắc... Tiểu mỹ nhân, không cần sợ!
Nam tử được xưng là Thạch lão tam kia liếm liếm đầu lưỡi màu đỏ tươi, cười nói:
- Môn chủ các ngươi không có thời gian đến, hiện tại trong Vân Môn là đại ca và nhị ca ta đang chiếu cố, ngươi còn nghĩ đến môn chủ các ngươi, hắn sắp chết!
- Ngươi nói bậy!
- Nói bậy hay không nói bậy, ngươi cũng không nhìn một chút, phía trước chính là Vân Môn, Tiếng đánh nhau lớn như vậy, sao lại không có ai tới cứu ngươi? Tiểu nương tử, vẫn nên đầu hàng Thạch lão tam ta, bao ngươi ăn ngon uống say!
- Ta muốn giết ngươi!
Một tiếng quát khẽ vang lên, nữ tử kia tay cầm trường kiếm, một kiếm vung ra, kiếm quang rực rỡ muôn màu, âm thanh đinh đinh đang đang vang lên.
- Ngươi mới Linh Huyệt cảnh cửu trọng, lão tử đã Thông Thần nhất trọng, ngươi có chống cự cũng vô dụng!
Thạch lão tam cười hắc hắc, trực tiếp duỗi bàn tay ra, chộp tới về phía nữ tử kia.
- Huynh đệ, đã hơn nửa đêm, ngươi còn chơi đùa lung tung cái gì đây!
Chỉ là đột nhiên, một âm thanh vang lên, Thạch lão tam lại phát hiện tay mình giống như chộp vào thứ gì đó cứng rắn như tinh cương.
- Ngươi là ai?
Nhìn người thân mang hắc bào trước mắt, Thạch lão tam cẩn thận nói.
Hắn chính là Thông Thần nhất trọng, nhưng ở trước mặt người đi ngang qua Đông Vân thành này, mạnh mẽ bắt hắn một tay, kết quả là bàn tay của mình xuất hiện một tia đau từng.
- Ta! Ta là sư tôn của môn chủ Vân Môn, đặc biệt đi ngang qua, đến gặp đồ nhi ta!
- Hả?
Nghe thấy Mục Vân nói như vậy, Thạch lão tam sững sờ, hắn biết, môn chủ Vân Môn đúng là có một sư tôn, thế nhưng nghe nói sư tôn của hắn đã sớm chết, hắn tới đây chính là vì góp nhặt đầy đủ lực lượng, báo thù cho sư tôn hắn.
Hiện tại sao lại đột nhiên xuất hiện một sư tôn?
- Ngươi là... sư tôn của Môn chủ?
Nữ tử phía sau hoảng sợ nói.
Lúc này, Mục Vân mới quay người nhìn nữ tử phía sau, dáng người cao gầy, tay cầm tế kiếm, xinh đẹp như đào, chỉ là bởi vì bị kinh ngạc, cho nên lộ ra rất là chật vật.
- Ngươi là...
- Ta là Lâm Tinh - hộ pháp dưới tay môn chủ, ngươi nói ngươi là sư tôn hắn, nhưng môn chủ đã nói, sư tôn hắn đã sớm qua đời...
- Không không không, đó là bọn họ nghĩ vậy!
Mục Vân lắc đầu, nói:
- Được rồi, giải thích cho các ngươi cũng không rõ ràng, dẫn ta đi gặp môn chủ các ngươi đi.
- Dừng lại, các ngươi muốn đi, Thạch lão tam ta cho các ngươi đi rồi sao?
Đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng quát.
Có ý tứ!
Mục Vân xoay người, nhìn Thạch lão tam, thân cao thể tráng, thế nhưng nhìn rõ ràng là không có đầu óc.
- Không để ta đi thật sao? Vậy ta sẽ mang ngươi cùng đi!
Khi Mục Vân nói chuyện, một luồng Hỏa xà hóa thành một sợi dây thừng, trực tiếp leo lên cánh tay Thạch lão tam.
- Đi!
Nhìn Lâm Tinh, Mục Vân gật đầu mỉm cười.
- Cứ như vậy đi vào sao?
Lâm Tinh có phần lo lắng nói:
- Thạch Thiên Phong và Thạch lão nhị đều ở trong, chúng ta đi vào như vậy, có thể bị... hay không
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Không bằng chúng ta trước thiết kế một cái bẫy, câu dẫn một số người ra, sau đó lại nhất cử bắt được bọn hắn.
- Làm gì phiền toái như vậy!
Trong khi nói chuyện, Mục Vân lôi kéo Thạch lão tam đi về phía đại môn Vân Môn.
Nhìn Mục Vân một bước bước vào trong Vân Môn, Lâm Tinh hơi sững sờ, ngốc tại chỗ.
Thạch Thiên Phong được xưng là Thạch Đầu Nhân, phòng ngự biến thái, bản thân càng là cảnh giới Thông Thần tam trọng, còn có Thạch lão nhị kia cũng là cảnh giới Thông Thần nhị trọng, hắc y nhân kia định trực tiếp đi vào như vậy sao?
Chỉ là lo lắng cho an nguy của môn chủ, cô cũng lập tức đuổi theo kịp.
Giờ phút này, trong Vân Môn, tiếng chém giết cũng không mãnh liệt, có thể nhìn thấy mấy chục bóng người đang chém giết lẫn nhau, mà một người cầm đầu Vân Môn kia hiển nhiên chính là Mặc Dương.
Chỉ là thời khắc này, nhìn trạng trạng thái của Mặc Dương thật không tốt, toàn thân trên dưới, tiên huyết nhuộm đỏ áo trắng, tóc cũng có chút lộn xộn.
Nếu không phải dựa vào kiếm thế cường đại, hắn sớm đã rơi xuống trận.
- Môn chủ!
Lâm Tinh kêu to rõ một tiếng, kinh động đám người phía trước, cũng kinh động Thạch Thiên Phong, Thạch lão nhị.
- Lão tam!
- Lão tam!
Nhìn thấy Thạch lão tam bị một hắc y nhân cột tay chân, Thạch Thiên Phong và Thạch lão nhị đều hoảng sợ nói.
- Ngươi là ai? Đồ hỗn trướng, thả nhị đệ ta ra!
Thạch lão nhị tính tình nóng nảy, mở miệng quát.
Mục Vân bước ra một bước, đi lên phía trước.
- Ta cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, Đao Minh các ngươi đầu nhập vào Vân Môn, đồ đệ Mặc Dương của ta sẽ làm môn chủ...
- Ngươi nằm mơ!
- Nói bậy!
Mục Vân còn chưa nói hết lời, từng tiếng quát không ngừng vang lên, trong Đao Minh đã có người không nhịn được muốn ra tay với Mục Vân.
- Lựa chọn thứ hai... Chết!
Mục Vân vừa dứt lời, bàn tay vừa nhấc, âm thanh đinh đinh đinh vang lên, trong khoảnh khắc, toàn bộ quảng trường Vân Môn, từng đoá Hỏa Liên màu tím nở rộ.
- Cho các ngươi thời gian ba hơi suy nghĩ!
Mục Vân nói, bàn tay nâng lên, hỏa liên màu tím kia bắt đầu tí tách nhỏ ra từng giọt.
Chi chi...
Bàn tay Thạch Thiên Phong vừa nâng lên, hỏa giọt tử nhỏ giọt trên cánh tay, lập tức toàn bộ cánh tay hắn bắt đầu nhiễm lên hỏa thiêu.
- Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Đột nhiên, Thạch Thiên Phong ngã xuống đất, lập tức nhịn không được nói:
- Còn mời cao nhân loại trừ ngọn lửa tím này!
- Hừ!
Mục Vân hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, vết tích trên cánh tay Thạch Thiên Phong kia triệt để tiêu tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận