Vô Thượng Thần Đế

Chương 361: Liên thanh chất vấn (1)

Bịch bịch...
Cùng lúc đó, mấy người Thạch lão nhị, Thạch lão tam cũng quỳ xuống, thở mạnh cũng không dám.
Nhất là Thạch lão tam, vừa rồi hắn đã tận mắt thấy, đại ca Thông Thần tam trọng cũng không chống đỡ được ngọn lửa kia, hắn lại càng không cần nhắc tới.
- Toàn bộ đứng lên đi!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Các ngươi đầu nhập vào, ta cần chính là trung tâm, mà cũng không phải các ngươi giả nói giả mưa, cho nên, nói nhảm ta không nói nhiều.
Mục Vân vừa dứt lời, từng ấn ký Liên Hoa màu tím trực tiếp tung ra lên trên người đám người.
- Không dối gạt các ngươi, đây là thiên hỏa ta thu phục - Tử Liên Yêu Hỏa, thiên hỏa cường đại, các ngươi nên biết đến, nhưng nếu thiên hỏa lại thêm độc tố...
Mục Vân vừa dứt lời, mấy người lập tức biến sắc.
- Các ngươi không cần sợ, Mục Vân ta không chết thì các ngươi cũng sẽ không chết, mà đan dược giải độc, ta sẽ để Mặc Dương cấp cho cho các ngươi.
- Đương nhiên, nếu như các ngươi cho rằng Trung Châu đại lục có người có thể giải loại độc này, các ngươi đại khái có thể đi thử, giải được thì coi như các ngươi gặp may mắn, không giải được, vậy thì trở về chờ chết đi!
Mục Vân căn bản không sợ bọn họ đi giải độc, toàn bộ Trung Châu đại lục, cao nhất chỉ là luyện đan sư cửu tinh, có hay không còn chưa nhất định, loại thiên hỏa chi độc này chính là hắn căn cứ Tử Liên Yêu Hỏa yêu dị và tà mị mà cô đọng, trừ hắn ra thì thật đúng là không ai có thể giải được.
- Buổi tối hôm nay quá muộn, hôm sau, mang theo toàn bộ tài sản của Đao Minh các ngươi đi đến đây, hiểu chưa?
- Vâng!
Thạch Thiên Phong thưa dạ gật đầu, không dám phản bác.
Chỉ chốc lát thời gian, một đại bang người lục tục ngo ngoe rút đi.
Phù phù...
Xoay người, Mặc Dương quỳ hai đầu gối xuống đất, bỗng nhiên dập đầu.
- Sư tôn ở trên, thụ đồ nhi cúi đầu, từ biệt ba năm, đồ nhi tưởng là sư tôn... Tưởng là sư tôn đã không về được, đáng hận đồ nhi ba năm tầm thường vô vị, kết quả vẫn là sư tôn đến giúp đỡ đồ nhi!
Mặc Dương vừa dập đầu, vừa tự trách nói, nước mắt dần dần tràn ngập hốc mắt.
Một cái dập đầu này giống như gõ vào cánh cửa lòng Mục Vân.
- Xú tiểu tử, mau dậy!
Hai mắt Mục Vân ửng đỏ, cười mắng:
- Ta chết sao? Ta làm sao có thể chết? Giống như ta, có thể dạy dỗ đồ đệ tốt như vậy, ai dám lấy mệnh của ta!
Phốc phốc...
Lâm Tinh nhịn không được cười lên một tiếng, nhìn sư đồ hai người, cô cũng nín khóc mỉm cười.
- Tiểu gia hỏa có thể, tuổi còn trẻ mà đã thành nhất môn chi chủ, Vân Môn, không tệ lắm, tại Đông Vân thành, ta đã nghe nói, Vân Môn ngươi chính là một trong tứ đại thế lực!
- Sư tôn, ngài cũng đừng chê cười ta.
Mặc Dương cười khổ nói:
- Ba năm trước, ta đi tới Trung Châu đại lục, lúc đó mới cảm giác, thiên địa là to lớn thế nào, ta chỉ là Linh Huyệt cảnh ngũ trọng, chỉ có thể coi là bình thường.
- May mà gặp được Tinh nhi, phụ thân Tinh nhi vốn là môn chủ Vân Môn, ta đợi ở Vân Môn ba năm, trở thành trượng phu của Tinh nhi, cho nên bây giờ Vân Môn này nói là quy ta quản hạt, trên thực tế phía dưới rất nhiều người không phục!
- Làm gì có!
Lâm Tinh cười nói:
- Mặc ca ca rất lợi hại, quản lý thực vụ ngay ngắn rõ ràng, lợi hại giống như kiếm thuật của hắn vậy, chỉ là Vân Môn ta vẫn luôn đi xuống dốc mà thôi!
Mặc Dương cười khổ nói:
- Lúc đầu, Vân Môn cũng không gọi là Vân Môn, mà là Thánh Long môn, thế nhưng sau này phụ thân Tinh nhi lại đột nhiên đổi tên, sau đó gần đây một mực do ta quản lý, cho nên người ngoài mới nói ta là môn chủ Vân Môn.
- Ồ? Vậy nhạc phụ ngươi đâu?
Mục Vân cười hắc hắc nói:
- Ta còn thực sự phải cảm tạ hắn thật tốt, giúp ta chiếu cố ngươi ba năm.
- Cái này...
Mặc Dương có phần do dự nói.
- Phụ thân ta vào nửa năm trước đột nhiên thân hoạn bệnh bộc phát nặng, bây giờ đã nằm trên giường không thể xử lý chuyện, chỉ là trước khi phụ thân hôn mê lại giao Vân Môn cho Mặc Dương quản lý.
Thân bộc phát bệnh nặng?
Mục Vân nhíu mày.
Mặc Dương lại ở một bên đột nhiên nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên vỗ tay chưởng, đứng dậy kinh hỉ nói:
- Tinh nhi, phụ thân nàng có thể cứu, sư tôn ta không chỉ thực lực cao cường, luyện đan, luyện khí càng mạnh không biên giới, có sư tôn ta ở đây, không có không giải quyết được.
- Khụ khụ...
Nghe được Mặc Dương tán dương, Mục Vân ho khan một tiếng.
Chỉ là Mặc Dương chỗ nào quản hắn, trực tiếp kéo Mục Vân, hưng phấn nói:
- Sư tôn, ba năm không gặp, ngài còn thu phục thiên hỏa, vậy kỹ thuật luyện đan có lẽ đã là đỉnh thiên, hiện tại chí ít có thể luyện chế lục phẩm? Thất phẩm? Có thể luyện chế đan dược bát phẩm sao?
Mặc Dương líu ríu nói không ngừng, lộ ra rất là hưng phấn.
- Các ngươi lăn tăn cái gì!
Ngay vào giờ phút này, ngoài đại điện Vân Môn, có một đám người vội vã gấp trở về.
- Nhị thúc!
- Tam thúc!
Nhìn hai trung niên nam tử cầm đầu, Lâm Tinh chắp tay hành lễ nói.
- Tinh nhi, chúng ta nghe nói Đao Minh tiến đánh Vân Môn ta, cho nên vội vàng gấp trở về, thế nào?
- Không sao đâu!
Lâm Tinh cười nói:
- Nhờ có vị Tử Mộc tiên sinh - sư tôn Mặc Dương xuất thủ giải vây, bức lui Đao Minh!
Nghe thấy lời này, Lâm Tinh nhị thúc, tam thúc nhìn nhau, rồi ánh mắt nhìn lên người Mục Vân, lộ ra thần sắc dò xét.
- Mặc Dương, mặc dù lão môn chủ guao Vân Môn cho ngươi quản lý, thế nhưng ngươi nhất định phải hiểu rõ, làm chuyện phải chịu trách nhiệm, Vân Môn an nguy mới là thứ nhất.
Lâm Khánh Vực mở miệng mang theo giọng răn dạy nói.
- Không sai, nhị ca nói rất đúng, hôm nay, nếu không phải là chúng ta trở về sớm, chỉ sợ Vân Môn đại bản doanh đều bị người cướp sạch không còn!
Lâm Khánh Thăng tiếp lời.
- Ha ha... Buồn cười!
Mặc Dương còn chưa trả lời, đứng ở một bên Mục Vân cười lạnh nói:
- Hai người các ngươi không muốn mặt ngược lại là biết làm việc, đem trách nhiệm đẩy sang không còn một mảnh.
- Ngươi nói ai?
- Miệng sạch sẽ một chút!
Nghe thấy Mục Vân mắng chửi như vậy, hai người nhất thời trở nên tức giận, đang muốn xông về phía trước.
- Ta nói có sai sao?
Mục Vân trơ trẽn nói:
- Vân Môn chính là thế lực lớn số một số hai của Đông Vân thành, môn hạ chí ít hơn nghìn người, thế nhưng hôm nay, trong Vân Môn lại lưu thủ mười mấy người, đây là tình huống như thế nào?
Vừa nghe lời này của Mục Vân, trong ánh mắt Lâm Khánh Vực, Lâm Khánh Thăng mang theo lấp lóe.
- Đó là bởi vì hai người chúng ta mang người đi làm việc!
Lâm Khánh Thăng mở miệng nói.
- Làm chuyện gì, mà ngay cả thủ vệ cơ bản của Vân Môn cũng không còn?
- Đương nhiên là đại sự, chúng ta muốn đi ra ngoài thành xử lý một chuyện đại sự, chuyện này, người ngoài đương nhiên không biết được!
Lâm Khánh Thăng hừ một tiếng.
- Tốt, rất tốt!
Mục Vân giễu giễu nói:
- Nếu đã như vậy, xem ra hai vị đã dẫn đầu tử đệ hạch tâm Vân Môn đi ngoài đào bảo tàng đúng không, nhưng vì sao trùng hợp như vậy, người Đao Minh rút đi, các ngươi đã trở lại rồi?
- Trùng hợp ngươi hiểu không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận