Vô Thượng Thần Đế

Chương 3617: Thiên Liệt Phù Văn

Mục Vân xuất ra thất tinh kiếm tráp, bảy kiếm đồng loạt xuất ra, ậm ào rung động, nghênh kích mà lên.
Đinh đinh đinh...
Tiểu Minh Vương vung kiếm liên trảm, đem bảy thanh phi kiếm, toàn bộ đánh rơi, trên mỗi một thanh phi kiếm đều xuất hiện từng vết nứt.
- Cái gì!
Mục Vân kinh dị một trận, không thể tưởng tượng được binh khí của Tiểu Minh Vương lợi hại như vậy, chỉ một lần đối mặt, đã đánh rơi toàn bộ bảy thanh phi kiếm của hắn.
Hiện tại bảy thanh phi kiếm đều gặp không ít tổn thương, trên thân kiếm xuất hiện vết nứt.
Mục Vân thấy thế, vội vàng thu hồi phi kiếm.
Thanh Giao bang bên kia, phát ra tiếng hò hét cổ vũ như núi hô sóng thần, thay Tiểu Minh Vương trợ uy.
Dương Đỉnh Thiên cũng âm thầm kinh tâm, chỉ là một lần đối mặt, Tiểu Minh Vương đã hạ gục binh khí của Mục Vân, thanh Minh Vương kiếm này của hắn thật sự quá lợi hại.
- May mắn người này tham tài háo sắc, nếu không, hắn lợi hại như vậy, ta cũng không dễ khống chế.
Dương Đỉnh Thiên lau mồ hôi một phen, thực lực của Tiểu Minh Vương vượt quá tưởng tượng của hắn, xem ra Mục Vân hôm nay chắn chắn sẽ chết.
Hắc Hổ bang bên này, sắc mặt mỗi người ngưng trọng, vừa mới giao thủ, binh khí của Mục Vân liền hư hỏng, cái này còn đánh như thế nào?
- Ha ha ha, phế vật chính là phế vật, ở bên ngoài ngươi có thể kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt ta, ngươi chính là một con chó.
Tiểu Minh Vương cười rộ lên, kéo một kiếm hoa, vung kiếm đâm thẳng vào tim Mục Vân.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, lập tức tế xuất Tà Mị hạng liên, một cỗ khí tức mị hoặc quỷ dị, nhanh chóng lan tràn ra ngoài.
Chỉ cần Tiểu Minh Vương bị khí tức mị hoặc nguyền rủa, hắn sẽ không cách nào sử dụng kỹ năng chiêu thức nữa, như vậy vẫn có thể phản sát.
Đến trong Tam Nguyên giới, kinh nghiệm lớn nhất của Mục Vân chính là thánh khí phức tạp.
Uy lực công hiệu, cơ hồ có tất cả, đây là trong nhân giới không có. Nhân giới bị phong ấn trăm vạn năm, đã lệch quỹ đạo với Vạn Giới.
- Hừ, tiểu kỹ điêu trùng, phá cho ta.
Tiểu Minh Vương hừ lạnh một tiếng, vung kiếm chém ra, cư nhiên trực tiếp chém ra khí tức nguyền rủa chung quanh,.
- Cư nhiên phá vỡ...
Mục Vân kinh ngạc một trận, phải biết rằng, khí tức nguyền rủa hư vô mờ ảo, vô hình vô chất, không cách nào dùng binh khí phá vỡ, chỉ có thể dựa vào thân thể ngạnh kháng, chịu đựng được thì không có việc gì, chịu không nổi sẽ rơi vào trạng thái tiêu cực, thực lực giảm mạnh.
Ngay cả Mục Vân lúc trước cũng không chịu nổi lời nguyền của Tà Mị hạng liên, nhưng hiện tại, Tiểu Minh Vương tiện tay một kiếm, liền phá vỡ cỗ nguyền rủa này.
Toàn trường xôn xao, nguyền rủa chiến thuật khống chế, là thủ pháp của cảnh giới Đại Thánh, Thánh Nhân bình thường, đụng phải nguyền rủa, đều không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể ngạnh kháng, nhưng hiện tại, Tiểu Minh Vương cư nhiên một kiếm phá vỡ, điều này thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
- Mục Vân, ngươi cẩn thận một chút, kiếm của hắn mang theo Thiên Liệt phù văn, loại phù văn này, có được Liệt Thiên lực, ngay cả nguyền rủa cũng có thể phá vỡ, phi thường lợi hại.
Bạch Trần cao giọng nói.
- Thiên Liệt Phù Văn...
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, loại thiên liệt phù văn này, lại cường hãn như thế, ngay cả Tà Mị hạng liên của hắn mị hoặc nguyền rủa, cũng có thể phá vỡ.
- Đệ tử chân truyền của Bách Luyện sơn trang, quả nhiên có chút nhãn lực.
Tiểu Minh Vương nghe được lời của Bạch Trần, khẽ cười cười, nhìn Mục Vân nói:
- Thiên Liệt phù văn trên kiếm ta, chính là một trong sáu đại phù văn, phân liệt cắt, phá sát vạn vật, ngươi có binh khí pháp bảo thả ra, ta đều có thể một kiếm phá vỡ.
Bạch Trần nói:
- Mục Vân, quên đi, nhận thua đi, miễn cho mất mạng, binh khí của người này quá lợi hại, trừ phi là cao thủ Thánh Nhân cực vị cảnh, nếu không không người nào có thể chiến thắng hắn.
Binh khí của Tiểu Minh Vương thật sự lợi hại đến vô pháp vô thiên, ngay cả Thánh Nhân đại vị cảnh, đều có thể chém giết, trừ phi là Thánh Nhân cực vị cảnh xuất thủ, nếu không không người nào có thể giết chết hắn.
- Ngươi bảo ta nhận thua?
Mục Vân bật cười, lắc đầu, hắn làm sao có thể nhận thua.
- Ha ha ha ha, cẩu vật phế thải, lão tử hôm nay sẽ giết ngươi, ngươi muốn nhận thua, nằm mơ đi.
Tiểu Minh Vương nhe răng cười một tiếng, vung kiếm trảm ra, kiếm pháp của hắn, bình thường vô kỳ, thậm chí có thể nói vụng về thô bỉ, nhưng binh khí của hắn, mũi nhọn thật sự quá mức
nghịch thiên, ngay cả một kiếm bình thản đâm ra, đều có uy lực lớn lao.
- Thế giới dung nham, mở!
Mục Vân xuất ra Địa Nguyên thư, từng luồng nham thạch nóng chảy ra, điên cuồng từ trong trang sách chảy ra, rất nhanh đã phủ đầy đại địa chung quanh, thế giới nham thạch nóng chảy trong nháy mắt sinh ra.
Những người bên cạnh xem cuộc chiến, cuống quít lui ra phía sau, e sợ bị dung nham tập kích.
Bàn tay Mục Vân vừa nhấc lên, nham thạch nóng chảy ùng ục sủi bọt, sau đó ào ào một tiếng, hai đầu dung nham cự ma từ trong dung nham xuất hiện, hung hăng tập kích Tiểu Minh Vương.
Hai đầu dung nham cự ma này đều cao mười thước, thân hình phi thường khổng lồ, dưới sự phản chiếu của dung nham cự ma, Tiểu Minh Vương nhỏ bé giống như con kiến hôi.
Nhưng hắn không có chút e ngại nào, phất tay hoành kiếm chém ra, kiếm khí sắc bén bay đầy trời, xuy xuy rung động, chỉ trong nháy mắt đã phá hủy toàn bộ hai đầu dung nham cự ma, từng khối nham thạch vỡ vụn, bùm bùm rơi vào trong nham thạch nóng chảy, tạo ra từng trận bọt nước.
- Giãy dụa vô ích, ngươi có Địa Nguyên thư thì như thế nào, phá cho ta!
Tiểu Minh Vương phấn khởi một kiếm, chém vào Địa Nguyên thư.
Địa Nguyên thư lay động một chút, nhưng cũng không bị bắn hạ gục.
- Sao?
Tiểu Minh Vương thấy thế, có chút kinh ngạc, kiếm phong của hắn ngập trời, thần chắn sát thần, phật chắn giết Phật, chưa từng có bất kỳ pháp bảo binh khí nào có thể ngăn trở kiếm phong của hắn phá sát.
- Binh khí ngươi có lợi hại đến đâu, cũng không phá được Tam Nguyên chí bảo.
Mục Vân hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, từng cự ma dung nham, mãng xà dung nham, chó săn dung nham, từ dưới dung nham bay ra, điên cuồng hướng Tiểu Minh Vương giết tới.
Hiện tại Mục Vân toàn lực sử dụng Địa Nguyên Thư, uy lực của Địa Nguyên Thư lập tức xuất hiện, tầng tầng lớp lớp quái vật dung nham, như thế nào cũng giết không hết.
Tiểu Minh Vương cho dù binh khí có lợi hại hơn nữa, nhưng cũng không thương tổn đến Mục Vân, một đầu quái vật dung nham, chặn đường của hắn.
Mục Vân bất động thanh sắc, Tà Mị hạng liên nắm trong tay, hắn chờ đợi sơ hở của Tiểu Minh Vương.
- Phế cẩu, ngươi mẹ nó, dựa vào pháp bảo lợi hại, tính là bản lĩnh gì, có loại quang minh chính đại đánh một hồi.
Tiểu Minh Vương tức giận muốn nổ tung, những quái vật dung nham này, giết thế nào cũng giết không hết.
Mục Vân cười nói:
- Ngươi không phải cũng dựa vào binh khí lợi hại sao? Nếu ngươi muốn, thì buông binh khí xuống, chúng ta tay không đánh một trận, xem ta không đánh ngươi cha mẹ cũng không nhận ra.
Mục Vân nói ra những lời này, toàn trường cười to.
Đích xác, Tiểu Minh Vương kiêu ngạo như vậy, là ỷ vào binh khí lợi hại mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận