Vô Thượng Thần Đế

Chương 362: Liên thanh chất vấn (2)

- Tốt, trùng hợp, thế nhưng hôm nay ta vào thành, hình như tuyệt không nhìn thấy hai vị ra khỏi thành, chẳng lẽ là hai vị bay ra ngoài? Tiện thể mang theo từng thuộc hạ của mình bay ra ngoài?
- Ngươi...
Sắc mặt Lâm Khánh Thăng lập tức đỏ bừng.
Mặc Dương đứng ở một bên, tuyệt không dự định xen vào.
Có sư tôn ở đây, nên làm như thế nào, sư tôn so hắn rõ ràng, hắn chỉ cần nhìn là được!
- Thế nào? Không tin ta, cũng được vậy chúng ta có thể hỏi một ít ăn mày ở ngoài cổng thành, không cần một viên linh thạch là có thể biết ngay, hôm nay ngươi đến cùng có ra khỏi thành hay không!
Lâm Khánh Thăng biết nói chuyện để lọt, đỏ mặt lên, nhìn nhị ca của mình.
- Vừa rồi là lão tam nói sai, chúng ta chỉ là làm việc trong thành!
Lâm Khánh Vực mở miệng giải thích.
- Nói sai sao?
Mục Vân cười ha ha nói:
- Vậy thì càng buồn cười, nhân mã Vân Môn ngươi đều ở trong thành, Đao Minh hắn còn dám cưỡi lên trên đầu các ngươi sao?
- Các ngươi luôn miệng nói là nghe nói Đao Minh tiến đánh Vân Môn, thế nhưng các ngươi nghe ai nói? Nhìn các ngươi từ ngoài trở về, nhưng trên cơ thể mỗi người các ngươi, có một chút dáng vẻ phong trần mệt mỏi sao? Diễn kịch cũng diễn không chăm chú, còn muốn leo lên nơi thanh nhã sao?
- Ăn nói bừa bãi, châm ngòi thị phi, ta làm thịt ngươi!
Lâm Khánh Thăng lập tức không nín được, một chưởng đánh về phía đầu Mục Vân.
Chỉ là nhìn cảnh giới của Lâm Khánh Thăng, Mục Vân thực sự chẳng thèm ngó tới, Thông Thần nhất trọng, không bằng rác rưởi!
Phanh...
Trực tiếp đấm ra một quyền, thân thể Lâm Khánh Thăng giống như bóng da bị đá ra, phịch một tiếng nện ở trên tường của viện lạc, trực tiếp ngất đi.
- Ta ăn nói bừa bãi sao? Hai người các ngươi thông đồng người ngoài, hợp tác với nhau, muốn đá đồ nhi ta rớt xuống bảo tọa mới đúng!
- Ngươi nói bậy!
- Ta nói bậy? Mặc dù đồ nhi ta tuổi trẻ, thế nhưng là Thánh Long môn đổi tên là Vân Môn, lão môn chủ các ngươi chính là muốn thay đổi thay đổi khí thế Vân Môn đang dần xuống dốc, thế nhưng có các ngươi ở đây, Vân Môn sẽ chỉ càng ngày càng đi xuống dốc.
- Làm càn!
Lâm Khánh Vực quát:
- Mặc Dương, ta và tam thúc đều là trưởng bối của ngươi, sư tôn ngươi sao có thể vô lễ như thế?
Mặc Dương chỉ là cười lạnh.
Vừa rồi nếu không phải Mục Vân xuất hiện, danh dự Lâm Tinh khó giữ được, hắn cũng có thể đã bị giết, chỉ sợ lão môn chủ cũng chết rồi.
Hắn không phải không biết Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng vẫn luôn không phục hắn, thế nhưng không phục thì không phục, nhưng mệnh lệnh lão môn chủ lưu lại, hắn không ngờ hai người biết sử dụng ra mưu kế gian trá bực này.
- Thôi, hai người các ngươi tự mình rời khỏi Vân Môn đi!
Mặc Dương phất phất tay, vô lực nói.
Mục Vân cũng hiểu rõ, Mặc Dương bị kẹp ở giữa, khó có thể đưa ra phán đoán.
- Các ngươi nguyện ý theo bọn hắn rời khỏi Vân Môn thì mời rời khỏi, Mặc Dương ta cẩn tuân chi mệnh của lão môn chủ, tuyệt sẽ không rời bỏ Vân Môn!
Mặc Dương vừa dứt lời, nhân mã tràn đầy một viện, lập tức yên lặng xuống.
- Hừ, đi theo tiểu tử miệng còn hôi sữa này, các ngươi chính là cái bộ dáng này!
Nhìn thi thể trên đất, Lâm Khánh Vực khẽ nói.
- Ta đi cùng nhị môn chủ.
- Ta cũng đi cùng!
Lập tức, sấp sỉ hơn một nửa võ giả đi theo hai người Lâm Khánh Vực và Lâm Khánh Thăng rời khỏi.
Toàn bộ đình viện, giờ phút này còn lại không đến hơn năm trăm người.
Nhìn trong đình viện lớn như vậy, chỉ có những người này ở đây, trên mặt Mặc Dương lộ ra vẻ cô đơn.
- Môn chủ, ngài yên tâm, những chuyện ngài làm ba năm này, chúng ta đều nhìn ở trong mắt, Vân Môn còn, chúng ta còn!
- Đúng vậy, ngài cứ yên tâm!
- Đúng, người rời khỏi đều là lang tâm cẩu phế, không cần cũng được!
Lập tức, quần tình sục sôi, Mặc Dương dần dần kích động lên.
- Các vị duy trì đối với đồ nhi ta, Tử Mộc ở đây cám ơn, lần đầu tiên gặp mặt, tạm thời coi là lễ gặp mặt, các vị không nên ghét bỏ!
Mục Vân nói xong, ngón tay búng một cái, âm thanh đinh đinh đang đang thẳng tắp xếp thành một chồng núi nhỏ.
- Trong này là mấy vạn Tinh Linh hạ phẩm, một chút kính ý, một ít huyền khí thượng phẩm, huyền khí cực phẩm, còn có một chút đan dược ngũ phẩm, lục phẩm!
Mấy vạn Tinh Linh hạ phẩm? Đó chính là trên dưới một trăm vạn linh thạch cực phẩm, cái này còn gọi là một chút kính ý?
Huyền khí thượng phẩm, huyền khí cực phẩm, đó cũng là hàng bán chạy.
Còn có đan dược ngũ phẩm, lục phẩm.
Những này đâu chỉ là lễ gặp mặt!
Trong lúc nhất thời, năm trăm người phía dưới triệt để trợn tròn mắt.
Bọn hắn chưa từng gặp qua lễ gặp mặt bực này.
Cả Mặc Dương và Lâm Tinh cũng ngốc tại chỗ.
Trước đó, Lâm Tinh không phải không nghe Mặc Dương nói về Mục Vân, thế nhưng nàng không ngờ, vị sư tôn này của Mặc Dương lại xuất thủ xa hoa như vậy.
- Mục đạo sư...
- Nha! Đúng đúng đúng, hai người các ngươi còn chưa cho!
Mục Vân vỗ đầu, cười nói:
- Một thanh bảo kiếm địa khí hạ phẩm, cho ngươi đi!
Mục Vân nhìn Lâm Tinh, cười ha ha.
- Sư tôn, ta thì sao?
- Ngươi... Sư tôn dạy cho ngươi kiếm thuật, còn chưa đủ lợi hại sao? Còn ở đó mà hỏi ta!
Mục Vân giễu giễu nói:
- Nếu không ta sẽ dạy ngươi một bộ kiếm thuật!
- Đa tạ sư tôn!
- Thôi, trước không nói những này, nói chuyện Vân Môn các ngươi đến cùng là thế nào đi!
- Ừm!
Mặc Dương nghiêm mặt nói:
- Lúc đầu trước đó, Đông Vân thành là do Đao Minh quản hạt, thế nhưng trước đó không lâu, minh chủ Đao Minh qua đời, sau khi vị trí này cũng không xuống dưới.
- Đối với chuyện này, Tam Cực điện chỉ nói là nửa năm sau bắt đầu bày đồ cúng cho bọn hắn là được, bọn hắn không quan tâm là ai bày đồ cúng, nhưng một tia cung phụng cũng không thể thiếu!
- Cho nên hiện tại, Đao Minh, Độc Thần môn, âm Dương phái cùng với Vân Môn, đều đang tranh đoạt chức thành chủ.
- Chuyện này còn không đơn giản!
Mục Vân đứng người lên, cười cười nói:
- Ta thấy ngươi rất thích hợp làm thành chủ!
- Ta sao?
- Đúng!
- Mục đạo sư, ngài đừng nói giỡn!
Mặc Dương cười khổ nói:
- Vân Môn vừa rời khỏi một nửa nhân mã, nguyên khí đại thương, sao có thể đến phiên ta.
- Tổn thất một nửa nhân mã? Vậy không phải ngày mai đã có rồi sao?
Mục Vân cười nói.
- Sư tôn, ngươi nói hỏa liên độc kia là thật sự? Không phải gạt bọn hắn?
Nhìn Mục Vân, Mặc Dương ngẩn ngơ nói.
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi... Vi sư ta có từng lừa người sao?
Mục Vân trợn hai mắt lên, mở miệng quát:
- Mang ta đi gặp nhạc phụ đại nhân của ngươi đi!
- Tốt!
Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt Mặc Dương nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, cảm giác cả người đều buông lỏng.
Giống như mọi chuyện đều có thể giao cho hắn đi xử lý.
Trong một gian phòng sáng tỏ, cửa bị mở ra, vừa đi vào trong phòng đã ngửi được một mùi dược thảo nồng đậm cùng với mang theo một tia hương vị thi thể.
- Cha!
- Nhạc phụ!
Nhìn một người lẳng lặng nằm trên giường trong phòng, hai người Lâm Tinh và Mặc Dương tiến lên lễ bái, lập tức đứng dậy.
Mục Vân lại không nhanh không chậm, đi ra phía trước, nhìn lão nhân hòa ái trên giường hai mắt khép hờ bộ dáng hiền lành, nhíu mày.
- Loại độc này đã bao lâu rồi?
- Hơn hai năm!
- Hơn hai năm rồi?
Mục Vân ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận