Vô Thượng Thần Đế

Chương 3624: Sinh Tử Bí Các (2)

Mục Vân nói.
- Đừng nói những lời như vậy, Trần bang chủ, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.
Trần Hổ nói.
- Khụ khụ. Mục Vân huynh đệ, ta đã tới đại hạn, ta chỉ cầu ngươi có thể đối xử tử tế với bộ hạ của ta, Trần mỗ ngay cả chết đi, cũng có thể nhắm mắt.
Nói xong, Trần Hổ phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất co giật hai cái, liền nhắm mắt chết đi.
Hắn vừa rồi đã là dầu hết đèn cạn, chỉ là không cam lòng, cứng rắn chống đỡ một hơi cuối cùng nhìn thấy hiện tại.
- Trần bang chủ.
Mục Vân hô to một tiếng, dò xét hơi thở của Trần Hổ, dĩ nhiên tức tuyệt.
Các đệ tử Hắc Hổ bang nhìn thấy Trần Hổ chết, vẻ mặt đều bi thống.
Mục Vân thở dài một trận, lập tức thu nhận đệ tử Hắc Hổ bang, làm tốt công tác giải quyết hậu quả.
Bận rộn đến tối, cuối cùng cũng an bài thỏa đáng, Mục Vân cũng thoải mái hơn.
Bóng đêm như nước, dưới ánh trăng sao sáng rực chiếu rọi, tinh túc hồ lóe lên một tầng tinh quang màu trắng bạc, lấp lánh rực rỡ, rực rỡ chói mắt, trong hồ giống như điểm ra từng ngôi sao, có vẻ phi thường xinh đẹp.
Mục Vân một mình tiến vào Tinh Túc Hồ tu luyện.
Hắn vốn muốn gọi tất cả Thiên Nhạc cùng Bạch Trần, nhưng hai người đều từ chối, bọn họ không muốn xâm chiếm linh khí trong Tinh Túc hồ.
Mục Vân một mình, khoanh chân ngồi trên hồ nước, thân hình hắn nhẹ nhàng phiêu phiêu, người ở trên mặt hồ, cũng không khơi dậy chút gợn sóng nào, mặt hồ bình tĩnh như gương, chiếu rọi đầy sao đầy trời, từng luồng tinh sát linh khí như sương trắng, chậm rãi tràn ngập ra, cả hồ nước giống như tiên cảnh nhân gian.
- Hút!
Mục Vân hít sâu một hơi, tinh sát linh khí chung quanh nhất thời hội nhập vào trong cơ thể hắn.
Trong chốc chốc, hắn có một loại cảm giác thần thanh khí sảng, tinh sát linh khí không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, không ngừng rèn luyện kinh mạch của hắn.
Mục Vân không nói hai lời, lập tức bắt đầu luyện hóa tinh sát linh khí, toàn bộ linh khí Tinh Túc hồ đều là của hắn, từng luồng linh khí, giống như khói nhẹ sương mù bao phủ trên người hắn, theo tiết tấu hô hấp của hắn, hơi phiêu động.
Dần dần, làn da của Mục Vân trở nên sạch sẽ vô cùng, không có một tia bụi bặm thế tục, khuôn mặt của hắn cũng trở nên ngọc nhuận sáng bóng, trong khi nội thị, hắn phát hiện kinh mạch xương cốt của mình cũng tràn ngập từng luồng tinh sát linh khí.
Dưới tinh sát linh khí dồi dào rửa sạch, Mục Vân quả thực là thoát thai hoán cốt, hắn cảm thấy lực lượng thân thể, lớn mạnh hơn bao giờ hết, thể lực cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Tinh Sát thánh thể, mở ra.
Mục Vân khẽ quát một tiếng, tinh sát linh khí trong cơ thể, toàn bộ ngưng tụ lại, thân thể hắn trực tiếp lột xác tiến hóa, biến thành Tinh Sát thánh thể.
Tinh Sát thánh thể, là dấu hiệu Tinh Sát biến đại thành, luyện thành Tinh Sa thánh thể, đại biểu cho Mục Vân trên đường tu luyện tà đạo cửu biến, rốt cục bước vào cánh cửa.
- Thiên Độc Cổ Tháp.
Mục Vân trực tiếp tế xuất Thiên Độc cổ tháp, sau khi hắn lấy được Thiên Độc cổ tháp, vẫn chưa từng sử dụng qua, bởi vì thân thể quá yếu, hoàn toàn không dùng được, nhưng hiện tại, sau khi luyện thành Tinh Sát thánh thể, Mục Vân có thực lực chúa tể Thiên Độc Cổ Tháp.
Hô...
Hắn vung tay lên, Thiên Độc cổ tháp gào thét mà ra, hướng một ngọn núi phương xa ném tới.
Ầm ầm...
Nghe một trận tiếng nổ khủng bố, Thiên Độc cổ tháp đập xuống, cả ngọn núi trực tiếp sụp đổ, loạn thạch tung bay, kinh thiên động địa.
Chỉ một kích, Mục Vân đã đập nát cả ngọn núi, Thiên Độc cổ tháp ẩn chứa độc khí, cũng điên cuồng lan tràn ra ngoài, cỏ cây cùng dã thú trên núi, toàn bộ đều bị độc sát, một ít nham thạch dưới độc khí ăn mòn, xuy xuy rung động, toát ra khói đen, trực tiếp bị tan chảy, hóa thành bụi bặm.
- Không tệ, không tệ.
Mục Vân hài lòng gật gật đầu, hiện tại hắn luyện thành Tinh Sát thánh thể, lại có thể chúa tể Thiên Độc Cổ Tháp, lại đụng phải loại nhân vật như Dương Đỉnh Thiên, hắn một cái cổ tháp đập xuống, là có thể đem người đập chết.
Mà sau khi hắn luyện thành Tinh Sát thánh thể, linh khí Tinh Túc hồ còn lại rất nhiều, có thể thấy được linh khí nơi này nồng nặc cỡ nào.
Mục Vân liếm liếm môi, tiếp tục thôn nạp luyện hóa, thiên phú thôn phệ trong huyết mạch trực tiếp phát động, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt linh khí chung quanh.
Dưới sự cắn nuốt điên cuồng như vậy, linh khí của Tinh Túc Hồ cũng đang nhanh chóng giảm đi, mà nguyên lực khí tức trong cơ thể Mục Vân lại điên cuồng tăng vọt, tu vi liên tiếp tăng lên.
- Thánh Nhân trung vị cảnh!
Đến cuối cùng, tu vi của Mục Vân, đúng là vọt tới Thánh Nhân trung vị cảnh, thực lực của hắn, trở nên vô cùng cường đại, sau khi bước vào Trung Vị Cảnh, quả thực cường đại đến vô pháp vô thiên, nếu như lại đánh cùng Dương Đỉnh Thiên, Mục Vân cũng không cần thi triển bất kỳ pháp bảo công pháp, trực tiếp một quyền đánh xuống, là có thể đập chết Dương Đỉnh Thiên.
Lấy nội tình căn cơ của hắn, quả thực là tồn tại vô địch cùng cấp, địch nhân Thánh Nhân trung vị cảnh, nếu như đụng phải hắn, tuyệt đối chống đỡ không nổi ba chiêu, trừ phi giống như Tiểu Minh Vương, có binh khí nghịch thiên như Minh Vương kiếm, nếu không, tuyệt đối không ngăn được lực lượng của hắn.
Sau khi bước vào Thánh Nhân trung vị cảnh, tuổi thọ của Mục Vân cũng kéo dài theo, đã đạt tới trình độ một trăm vạn năm.
Một trăm vạn năm thọ mệnh, điều này thật sự quá khủng bố.
Nói như vậy, chỉ có Thánh Nhân cực vị cảnh, mới có thọ mệnh dài như vậy.
Nhưng Mục Vân chỉ là trung vị cảnh, đã có tuổi thọ một trăm vạn năm, quả thực vô địch.
Tuổi thọ, không chỉ là chiều dài sinh mệnh, còn đại biểu cho nội tình tu luyện, khí huyết căn cơ, tuổi thọ càng dài, khí huyết căn cơ càng vững chắc, trong chiến đấu, càng không bị thương, cho dù bị thương, dựa vào khí huyết hùng hồn, cũng có thể nhanh chóng chữa khỏi.
Đây là ưu thế trường thọ, ngoài ra, có rất nhiều thủ đoạn cường hãn, đều cần hao phí thọ mệnh thi triển.
Tỷ như trận đồ, mở ra trận đồ phải hao phí tuổi thọ, có chút công pháp lợi hại, cũng phải thọ mệnh chống đỡ.
Nhận trận cấp ba mà Dương Đỉnh Thiên dùng trước đó, Kiếm Vũ Trận, chính là muốn dùng tuổi thọ mở ra.
Dương Đỉnh Thiên không dùng tuổi thọ, mà là hiến tế U Hư nhĩ hoàn, làm như vậy kỳ thật là lãng phí thiên vật, phi thường lãng phí, bởi vì U Hư nhĩ hoàn là trang sức thượng cổ, phi thường trân quý, lấy ra hiến tế là rất đáng tiếc, nếu Dương Đỉnh Thiên có tuổi thọ như Mục Vân, hắn cũng sẽ không ra hạ sách này.
May mắn, thời gian của Kiếm Vũ Trận không dài, U Hư nhĩ hoàn cũng không có bị hiến tế, chỉ là tổn thất một chút linh khí, qua một đoạn thời gian, tự nhiên có thể khôi phục.
Mục Vân thu U Hư nhĩ hoàn, hiện tại hắn đã có ba món trang sức thượng cổ, theo thứ tự là Hủ Thi ngọc bội, Tà Mị hạng liên, U Hư nhĩ hoàn, còn thiếu bốn món, có thể tập hợp đầy đủ trang sức thượng cổ.
Ngoài ra, Địa Nguyên thư của Mục Vân lại có thêm một trang, chính là trang dòng sông của Dương Đỉnh Thiên, hắn hiện tại đã có bốn trang Địa Nguyên Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận