Vô Thượng Thần Đế

Chương 3627: Đê Ngữ chi sâm

- Hừ, ta cũng không tin, ngươi là một thanh binh khí, còn không chịu quy thuận ta?
Mục Vân thả pháp bảo trên người, cái gì mà Thiên Nguyên Kính Địa Nguyên Thư, còn có Tước Thần Phiến Thiên Độc Cổ Tháp, toàn bộ đều thả ra, hướng Minh Vương kiếm trấn áp.
Dưới uy áp to lớn như, Minh Vương kiếm cũng không có phản kháng nữa, ngoan ngoãn quy thuận.
Mục Vân thu Minh Vương kiếm, thời gian kế tiếp, hắn mượn bí pháp tổn bổ của Thiên Nguyên Kính, tổn có dư, bổ chưa đủ, toàn bộ điều trị khí huyết, nguyên lực, ngộ tính, hồn phách của thân thể đến một cảnh giới thích hợp.
Năm trăm năm, cứ như vậy trôi qua.
Mục Vân đi ra từ trong sinh tử bí các, Quy Nhất ở bên ngoài chờ.
Đối với Mục Vân mà nói, là thời gian năm trăm năm, nhưng bên ngoài chỉ qua một ngày, Quy Nhất nhìn thấy Mục Vân đi ra, nhất thời chấn động.
Lúc này Mục Vân, khí tức thuần hậu hào hùng, so với trước kia, rõ ràng cường đại hơn rất nhiều.
- Xem ra năm trăm năm này, ngươi được hưởng lợi rất nhiều.
Quy Nhất tán thưởng nói, Mục Vân trước kia, có chút cảm giác phong mang lộ ra, khí thế quá thịnh, dễ dàng khiến cho người khác cảnh giác, nhưng hiện tại, khí tức của hắn thuần hậu, giống như phản phác quy chân, ai cũng nhìn không ra hắn ẩn giấu mũi nhọn.
Mục Vân mỉm cười nói:
- Quy Nhất, ta có thứ này cho ngươi.
- Cái gì?
Quy Nhất hỏi.
Mục Vân lấy ra Lôi Hoàng đỉnh và Hỏa Thần đỉnh, một cỗ khí tức lôi hỏa, điên cuồng tràn ngập ra.
- Đây là Lôi Hoàng đỉnh cùng Hỏa Thần đỉnh, cửu đại cổ đỉnh trong truyền thuyết, pháp bảo chứa hồng hoang cổ khí, ngươi tìm từ đâu ra?
Quy Nhất nhìn thấy hai cái đỉnh này, nhất thời kinh ngạc một trận, sau đó mặt mày hớn hở, đều thu lại hai cái đỉnh này.
Hai cái đỉnh này, đều ẩn chứa hồng hoang cổ khí, vừa lúc để cho hắn cắn nuốt, dùng để khôi phục thực lực.
- Ta giết hai đệ tử chân truyền của Cửu Đỉnh Thương Hành, từ trong tay bọn họ đoạt được.
Mục Vân nói.
- Thượng cổ đại chiến Tam Nguyên giới, ta cho rằng cửu đại cổ đỉnh, đều đã bị hủy trong chiến hỏa, không nghĩ tới nguyên lai còn ở đây, vừa lúc, có thể cho ta cắn nuốt, đến lúc đó, thực lực của ta có thể tiến thêm một bước khôi phục.
Quy Nhất vui mừng.
- Lần này thôn phệ, ngươi mất bao lâu?
Mục Vân hỏi.
- Đại khái một tháng đi, trong khoảng thời gian này, ngươi lại đi tìm, tốt nhất là tập hợp chín đại cổ đỉnh, toàn bộ.
- Ta cũng nghĩ, nhưng nào có dễ dàng như vậy.
Mục Vân cười khổ một chút, hắn cũng không biết cổ đỉnh khác ở nơi nào.
- Ngươi chậm rãi cắn nuốt đi, ta muốn đi ra ngoài trước.
Mục Vân trực tiếp rời khỏi chư thần đồ quyển, hắn còn muốn xử lý chuyện tiếp theo.
Đi vào bên ngoài, Mục Vân thấy được Hoàng Diễm cùng Mặc Vũ, hai người mượn linh khí của Tinh Túc Hồ, thực lực tăng lên thật lớn, hiện tại đã đạt tới Hóa Thánh Cảnh đỉnh phong, thiếu chút nữa, có thể trở thành Thánh Nhân.
- Đáng tiếc, các ngươi còn chưa bước vào cảnh giới Thánh Nhân.
Mục Vân thấy thế, có chút tiếc hận, nếu như hai người thành thánh, tuyệt đối có thể trở thành cánh tay phải của hắn.
- Xin lỗi, tôn chủ, ngộ tính chúng ta có hạn, cô phụ kỳ vọng của tôn chủ.
Hoàng Diễm cùng Mặc Vũ đều áy náy, muốn bước vào cảnh giới Thánh Nhân, không phải dễ dàng, ngoại trừ tu vi bản thể, còn cần ngộ tính, bọn họ dựa vào linh khí Tinh Túc hồ, tích lũy thực lực là đủ rồi, nhưng kém một chút ngộ tính.
- Không có việc gì, các ngươi trở về trước đi.
Mục Vân cũng không trách cứ, hắn cũng biết cảnh giới Thánh Nhân gian nan, không phải dễ tìm hiểu như vậy.
- Vâng.
Hoàng Diễm cùng Mặc Vũ một lần nữa trở lại trong chư thần đồ quyển, bọn họ còn không phải Thánh Nhân, Mục Vân tạm thời không cần bọn họ trợ giúp.
Mục Vân nhìn chung quanh bốn phía, nhìn thấy linh khí Tinh Túc hồ đã bị hấp thu xong, toàn bộ hồ nước khôi phục bộ dáng bình thường.
Hắn lập tức rời khỏi Tinh Túc Hồ, dưới chân núi sớm đã có đệ tử Hắc Hổ bang đang chờ, nhìn thấy Mục Vân đi ra, lập tức quỳ xuống cung kính nói:
- Cung nghênh đại nhân xuất quan.
- Ừm, chúng ta trở về đi.
Mục Vân gật gật đầu, dẫn người trở về Hắc Hổ bang.
Hai ngày nay, Hắc Hổ bang đã tiếp quản tất cả sản nghiệp của Bạch Vân trấn.
Mục Vân vừa trở lại phủ đệ của Hắc Hổ bang, đệ tử tả hữu đưa tư liệu của những sản nghiệp này cho hắn xem xét, hiện tại, hắn đã trở thành thủ lĩnh chân chính của Bạch Vân trấn, toàn bộ sản nghiệp Bạch Vân trấn, đều là của hắn.
Mục Vân rất hài lòng, rốt cục có một khối địa bàn, về sau có thể cắm rễ ở Tam Nguyên Giới.
Một đệ tử nói:
- Đại nhân, chúng ta đắc tội Cửu Đỉnh thương hành, nên xử lý như thế nào, xin đại nhân chỉ thị.
Mục Vân nói.
- Cái gì cũng không cần quản, các ngươi làm tốt bổn phận là được.
Đệ tử kia kinh hãi nói:
- Vạn nhất cửu đỉnh thương hành đánh tới thì làm sao bây giờ?
Mục Vân cười nói:
- Cửu Đỉnh Thương Hành vội vàng khai chiến với Thực Thi Thú tộc, không có thời gian quản chúng ta, cho nên ngươi không cần lo lắng.
- Vâng.
- Ngươi lui ra đi.
Mục Vân phất phất tay, hắn muốn nhìn kỹ tình huống của Bạch Vân trấn, dù sao nơi này, sau này chính là địa bàn của hắn.
- Vâng.
Đệ tử kia lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Trần tiến vào, vẻ mặt lo lắng nói:
- Tôn chủ, xảy ra chuyện.
- Hả? Có chuyện gì vậy?
Mục Vân hơi cả kinh, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Bạch Trần, chẳng lẽ cửu đỉnh thương hành giết tới, chuyện này không có khả năng, Cửu Đỉnh Thương Hành chỉ có năm đệ tử chân truyền, hiện tại đã chết hai người, nhân thủ khan hiếm, hẳn là không có khả năng lại phân tâm đối phó Bạch Vân trấn.
- Địa Nguyên thư bị người cướp đi.
Bạch Trần vội vàng nói.
- Cái gì?
Mục Vân kinh hãi.
Bạch Trần nói:
- Ngày hôm qua ta đi thượng cổ phế tích xem xét, phát hiện trang sách rừng rậm kia, đã bị người cướp đi.
Mục Vân nói:
- Là ai, ai có thể cướp đi Địa Nguyên thư.
Địa Nguyên thư kiệt ngạo bất tuân, ngay cả Đại Thánh cường giả, cũng khó có thể thuần phục, hắn không thể tưởng được hiện tại cư nhiên có người cướp đi Địa Nguyên Thư, chẳng lẽ là cao thủ Đại Thánh tới?
Bạch Trần nói :
- Là Dại Vu Bà, Cửu Vĩ Miêu Tộc, thủ lĩnh bộ lạc tai đen, Đại Vu Bà, ta nhận được tin tức, chính là Đại Vu Bà cướp đi Địa Nguyên Thư, nàng còn luyện hóa trang Địa Nguyên Thư kia.
Mục Vân kinh hãi nói:
- Cái gì, Đại Vu Bà kia lại lợi hại như thế, có thể luyện hóa Địa Nguyên thư?
Mục Vân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhớ lúc trước, Đoàn Thiên Nhai là cao thủ Dại Thánh, vì luyện hóa Địa Nguyên Thư, đều phải trả giá thật lớn tu vi ngã xuống, chẳng lẽ Đại Vu Bà còn lợi hại hơn so với Đoàn Thiên Nhai?
Bạch Trần nói:
- Nghe nói Dại Vu bà có một món trang sức, tên Vô Miên Giới Chỉ, chính là một trong bảy đại trang sức thượng cổ, kèm theo nguyền rủa mê man, cái nguyền rủa mê man này, phi thường lợi hại, đối phó pháp bảo binh khí cũng có hiệu quả, hôn mê nguyền rủa phóng thích ra ngoài, pháp bảo binh khí đều sẽ lâm vào trạng thái mê man.
- Vô Miên Giới Chỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận